Chương trước
Chương sau
Edit + Beta: Đào Mai
- "Lần này mời đại nhân đến, là muốn cùng La đại nhân nói chuyện Sơn Tây."
Lục Gia Học lấy ấm trà, tự tay châm trà cho hắn,
- "La đại nhân ở Sơn Tây hiểu biết rất nhiều, nói vậy chắc cũng biết ta đã giết Từng Hoành, hơn nữa hoàng thượng đã phái quân binh đi Đại Đồng xét nhà. Không biết La đại nhân có phải đang âm thầm nhẹ nhàng thở ra hay không?"
La Thận Viễn uống trà. Từ lúc bắt đầu, hắn liền đoán được Lục Gia Học sẽ tra ra, mấy người kia vụng về như lợn, cũng dám tại thời điểm Lục Gia Học đang ở Đại Đồng mà hoạt động.
Nhưng trong tay Lục Gia Học không có chứng cớ, thư từ lui tới giữa hắn cùng Từng Hoành đều đã tiêu hủy. Bởi vậy hắn cảm thấy vẫn nên án binh bất động là tốt nhất.
Lục Gia Học là người thông minh, hắn cùng Uông Viễn quan hệ hợp tác cũng không vững chắc. Hắn sẽ không cần phải hao tốn khổ tâm đến chỉnh mình.
Nhưng bây giờ, chẳng lẻ hắn đổi ý?
La Thận Viễn chỉ đành cùng hắn đánh thái cực:
- "La mỗ tự nhiên là nhẹ nhàng thở ra, người thông đồng với địch phản quốc đã bị đại nhân tìm ra, biên thuỳ yên ổn, đây đều là công lao của Đô đốc đại nhân."
Lục Gia Học nói:
- "La đại nhân không cần phải đề phòng, ta thật thưởng thức đại nhân, đại nhân rất giống thời điểm ta trẻ tuổi. Thậm chí ta muốn giúp đại nhân —— "
Lục Gia Học dốc lòng bồi dưỡng quan văn là Trình Lang, nhưng sau khi Trình Lang thoát khỏi khống chế của hắn, hắn liền không thế nào duy trì Trình Lang.
La Thận Viễn cũng không nói gì.
Ngoài cửa sổ cuồng phong gào thét, rốt cuộc thì mưa rơi, hạt mưa dồn dập đập vào trên song cửa sổ. Trong viện, trong sân sương mờ mịt một mảnh, rất nhanh liền tụ lại những dòng nước nhỏ.
Bởi vậy trong phòng càng có vẻ yên tĩnh.
- "Ta nghĩ hướng La đại nhân muốn một thứ. Nếu La đại nhân nguyện ý nhường ra, ta về sau sẽ đem toàn lực duy trì La đại nhân ngồi trên vị trí thượng thư, tiến vào nội các."
- "Chỉ cần La đại nhân nguyện ý xuất ra một phong hưu thư."
Lục Gia Học rốt cục chậm rãi, nhẹ nhàng nói ra mục đích việc này,
- "Ta nghĩ muốn thê tử La đại nhân —— Ngụy Nghi Ninh."
Hắn quay đầu, trên khuôn mặt anh tuấn có loại thong dong không lưu tình chút nào, là căn bản không có để La Thận Viễn vào mắt.
Bởi vì, hắn cảm thấy La Thận Viễn còn không xứng.
La Thận Viễn nghe xong, đột nhiên cười:
- "Thật sự là không khéo, Lục đại nhân nếu nói muốn đồng nghiệp tay chân của ta, thậm chí là tánh mạng phụ thân ta, ta nói không chừng đều sẽ đắng đo một hai. Chính là thê tử La mỗ, thật không tính toán nhường cho ngoại nhân."
- "Kỳ thực La mỗ cũng không có tính toán cùng đại nhân hợp tác. Cùng Lục đại nhân hợp tác sao, không nên cùng Lục đại nhân từng có quan hệ cứng rắn, Lục đại nhân nhưng sẽ không tức chết. Thê tử của La mỗ còn chờ ở trong nhà, hôm nay cáo từ trước."
Dứt lời chắp tay liền rời đi, ngoài cửa đã có người che ô đứng sẵn chờ hắn.
Lục Gia Học nói:
- "Vậy La đại nhân cũng nên cẩn thận, chuyện trên triều đình thay đổi trong nháy mắt, không thể nói chính xác."
La Thận Viễn tạm dừng lại, sau đó cười cười. Lục Gia Học đây là đang uy hiếp hắn sao? Đáng giá để Lục Gia Học đến uy hiếp? Quan hệ giữa Nghi Ninh với Lục Gia Học tuyệt không có đơn giản.....
Hắn cũng không quay đầu lại, ly khai phủ đô đốc.
Lục Gia Học không dự đoán được La Thận Viễn sẽ cự tuyệt, hắn không nghĩ tới một chính khách còn có cảm tình như vậy.
Mưa to tầm tã như trút nước, nhìn mưa to ngoài cửa, Lục Gia Học lại đè ép xuống cái loại ẩn ẩn điên cuồng. Nhiều năm như vậy, không có người cùng hắn xem hoàng hôn, không người hỏi hắn cháo có ngon không? Nhiều năm như vậy độc hành đẫm máu, nay rốt cục bắt được một chút đuôi của nàng. Cho nên hắn tuyệt sẽ không buông tay.
Một khi đã như vậy, hắn dứt khoát cũng không hề cố kỵ nữa. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]
*** *** *** *** ***
Mưa to làm cho La Nghi Ninh cũng thực lo lắng, thêm nữa La Thận Viễn đích xác còn chưa có trở về.
Trên giường lớn đặt bên cạnh cửa sổ bày đồ chơi của Nam ca nhi, trò chơi xếp hình, gối lão hổ, vân vân….. Nó vểnh mông nhỏ, đẩy trò chơi xếp hình đi chơi, một lát lại thân thiết trở về dán vào người Nghi Ninh, giống như là sinh trưởng ở trên người nàng, ngẫu nhiên vòng cánh tay nhỏ bé qua cổ nàng, không ngừng kêu tỷ tỷ.
Nghi Ninh nâng mông nhỏ của nó, vô cùng thân thiết hôn nó làm cho nó thất thanh mà cười:
- "Nam ca nhi, đệ mà động đậy sẽ bị ngã xuống đấy!"
Lâm Hải Như nghe con trai của mình kêu như vậy, làm thế nào đều sửa không được. Không khỏi nhéo cái mũi nhỏ của nó nói:
- "Con gọi như vậy, tam ca con nghe được, khẳng định sẽ đánh mông con."
Nam ca nhi bị mẫu thân nói như vậy biến thành ngơ ngẩn, Lâm Hải Như liền phốc xuy cười, cảm thấy con trai của mình chơi thật vui.
Đứa nhỏ này là bảo bối của bà, Nghi Ninh vuốt đầu Nam ca nhi, còn có cảm giác phi thường nhu hòa.
Đã sống qua một kiếp nàng cũng không có hài nhi, không thể cảm nhận được cảm giác người làm mẫu thân.
Nghi Ninh lại hướng Lâm Hải Như cáo từ, La Thận Viễn không có trở về, nàng luôn không yên lòng.
Nàng tự mình chống ô, chuẩn bị đi ảnh bích chờ hắn.
Kết quả đi đến nửa đường liền gặp hắn, La Thận Viễn nhìn thấy nàng liền nhíu mày:
- "Quả thực là hồ nháo, bên ngoài mưa lớn!"
Chân của nàng bị thương còn chưa có lành, chạy tới bên ngoài làm gì!
Hắn lấy ô của nàng che cho nàng, vây quanh nàng đến trên hành lang uốn khúc. Chờ đến lúc vào phòng, Nghi Ninh mới phát hiện phía sau lưng cùng bên sườn của hắn tất cả đều ướt đẫm.
La Thận Viễn đi tịnh phòng thay quần áo thường, sau khi đi ra nhìn thấy nàng ngồi xếp bằng ở bên cạnh bàn nghiên cứu thế cờ.
Nghi Ninh nhìn thấy hắn chỉ mặc áo đơn.
Tình cảnh buổi sáng còn rành rành trước mắt, nhìn cái ngực rắn chắc, nàng liền tránh đi tầm mắt hỏi:
- "Tam ca, huynh hôm nay thế nào trở về trễ như vậy?"
La Thận Viễn ngồi xuống đối diện nàng:
- "Vừa mới nhận chức Công bộ không bao lâu, sự việc rất nhiều."
Hắn cầm quân cờ bạch ngọc mai, cũng không suy tư liền để xuống, dễ dàng phá khốn cục của Nghi Ninh. Hỏi nàng:
- "Suy nghĩ cái này?"
Nghi Ninh lắc lắc đầu. Nàng ngẩng mặt lên, bên ngoài tấm bình phong là mưa to tầm tã. Sắc trời đã hoàn toàn đen kịt, trong phòng một chút ánh nến chiếu vào trên người hắn, đem bóng dáng cao lớn của hắn vượt qua trước mặt nàng. Giống như hắn che ở trước mặt chính mình, mưa gió đều ngăn cách bên ngoài. Trầm mặc không tiếng động, cũng rất an ổn.
- "Muội gọi nha đầu để lại cơm chiều cho huynh. Huynh không trở lại, muội đói bụng đã ăn trước."
Nghi Ninh bảo nha đầu bưng đồ ăn lên.
La Thận Viễn lại lắc đầu, dừng một chút hắn hỏi:
- "Nghi Ninh, hôm qua nàng ở tửu lâu Tụ Đức Trang, có phải gặp được Lục Gia Học hay không?"
Động tác thu bàn cờ của Nghi Ninh cứng đờ.
Hôm qua hắn không có đi theo nàng, đã nhiễu loạn ra chuyện lớn như vậy. Lại thấy thái độ Lục Gia Học đối với Nghi Ninh không đúng. Coi tính tình của nàng, làm sao có thể leo lên cây lựu đi hái lựu. Nhất định là đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mới từ chỗ cao ngã xuống.
Ngày hôm qua hắn đã nghĩ qua, không có vạch trần nàng mà thôi.
La Thận Viễn tiếp tục hỏi:
- "Hắn đã làm cái gì với nàng, để nàng phải nhảy lầu mà chạy? Hắn là nghĩa phụ của nàng, đã làm ra cái chuyện vi phạm nhân luân gì?"
Hắn làm thế nào đoán được vậy!
La Nghi Ninh trầm mặc, dù sao hắn sớm hay muộn cũng sẽ biết. Nàng đột nhiên liền quyết định thẳng thắn thành khẩn nói:
- "Muội ngày ấy là gặp hắn, cũng thật là hắn làm cho muội phải nhảy lầu. Về phần vì sao….."
Nhìn La Thận Viễn, Nghi Ninh chỉ có thể cười khổ mà nói:
- "Muội là nói thật, ngay cả muội cũng không rõ. Nếu thật sự mà nói, hắn đích xác.....đối với muội có tâm tư."
Hơn mười năm, người này vẫn không chịu buông tha nàng.
Năm đó hắn dục vọng quyền cao, khuôn mặt cợt nhả che giấu dã tâm. Nếu nói đúng ra nàng hoàn toàn không có ảnh hưởng, tuyệt không có khả năng. Mỗi lần nhìn thấy hắn, La Nghi Ninh vẫn có loại cảm giác đau đến chảy máu.
Nghi Ninh đột nhiên nghĩ đến cái gì, nàng hỏi hắn:
- "Tam ca, có phải Lục Gia Học..... đã uy hiếp huynh hay không?"
Cho nên hắn hôm nay mới trở về trễ như vậy, hỏi nàng này đó!
Trước mắt người này đang nghe nàng nói chuyện. Mặt hắn thâm thúy tuấn lãng, thân ảnh cao lớn vì nàng ngăn cách mưa gió. Hắn vươn tay, tiếp theo nói:
- "Nói với ta đi, khẳng định hôm qua nàng đã nói dối."
Tuy rằng hắn là thừa tướng nội các tương lai, quyền thế ngập trời chấp chưởng triều chính. Nhưng hiện tại cánh chim của hắn chưa đủ cứng, như thế nào đấu qua Lục Gia Học!
Nếu Lục Gia Học ở trên triều đình làm khó dễ hắn…..
La Thận Viễn là thiên chi kiêu tử, luôn luôn chỉ có người khác nhìn lên hắn. La Thận Viễn không thể vì chuyện này mà ngã xuống, hắn hẳn là nên được mọi người sùng kính. Huống chi lại bị nàng liên lụy, chuyện Lục Gia Học không nên liên lụy đến hắn.
La Nghi Ninh nghĩ đến đây liền không dễ chịu. Nàng nhắm chặt mắt, quyết định tiếp tục thẳng thắn nói:
- "Lục Gia Học nói muội giống cố nhân của hắn, cho nên đối với muội như vậy. Cũng là bởi vì vậy, hắn mới nhận muội làm nghĩa nữ. Ngày ấy ở trong tửu lâu Tụ Đức Trang, hắn bắt muội không để cho muội đi, cho nên muội mới nhảy lầu... Muội sợ hắn gây bất lợi cho huynh."
La Thận Viễn nghe xong thật lâu mới nói:
- "Những chuyện như vậy không cần gạt ta, ta hẳn là biết. Nàng cũng hẳn là nói với ta, hiểu chưa?"
Tuy rằng sau khi hắn biết sẽ không thoải mái. Nhưng hắn sẽ có tâm phòng bị, tuyệt sẽ không để cho Nghi Ninh lại tiếp xúc với Lục Gia Học.
Nghi Ninh nói:
- "Muội trước kia tuy rằng biết, lại không dự đoán được có ngày hắn sẽ đột nhiên làm khó dễ."
Quá khứ của nàng thật sự không thể nói cho La Thận Viễn biết, không phải nàng không muốn nói, sự việc này qua lại ở trong lòng làm cho nàng đến mức không thở nổi, nhưng bảo nàng nói như thế nào đây! Qua lại giấu kín giống như tro tàn, phía dưới tro tàn là mùi hôi xương cốt.
Nàng là thê tử Lục Gia Học, lại bị hắn làm hại. Nói ra, nàng về sau như thế nào đối mặt La Thận Viễn, dùng cái thân phận gì với La Thận Viễn?
La Thận Viễn chậm rãi thân thiết vươn tay nắm giữ hai vai đơn bạc của nàng, có chút dùng sức nói:
- "Chính là như vậy?"
Biểu cảm của người khác, với hắn mà nói thật sự là rất dễ nhận ra.
Nghi Ninh biết hắn có chút hoài nghi mình, trong lòng lại là cười khổ. Do dự một lát, nàng giơ tay ôm lấy vai hắn nói:
- "Muội biết đến chỉ có nhiêu đó!"
Kỳ thật nàng làm sao không sợ Lục Gia Học sẽ động thủ đối với những người bên cạnh nàng, thậm chí nàng chính là bản năng sợ Lục Gia Học. Nhưng vì không để cho La Thận Viễn nhìn ra manh mối, nàng luôn luôn cố gắng áp chế cảm xúc của chính mình.
Việc này, là khúc mắc giữa nàng cùng Lục Gia Học, không nên liên lụy đến hắn.
Nàng rất ít chủ động ôm hắn.
Thân thể ôn nhuyễn của nàng dán ở trong ngực, hắn cứng ngắc một lát. Sau đó giơ tay nhanh ấn nàng, nghiêng đầu nói với nàng:
- "Với ta mà nói, bị hắn tính kế cũng không coi là gì! Chỉ cần nàng đừng nói dối ta."
Ngữ khí hắn nhu hòa một chút.
Có khả năng Nghi Ninh cả đời cũng không biết, đối với hắn mà nói tồn tại của nàng có bao nhiêu trọng yếu.
Thời điểm ở La gia vẫn là cấm kỵ, hắn đối với Nghi Ninh có tình cảm. Loại tình cảm này cùng loại độc hành lẻ loi trong bóng tối, thời điểm còn trẻ nàng liền vào được. Cho dù sau này hắn càng ngày càng lạnh mạc vô tình, cơ hồ chính bản thân hắn đều đã không còn nhận ra chính mình, trên quan trường dần dần có được quyền thế cao. Nhưng người này thủy chung là chỗ mềm mại nhất ở trong lòng hắn.
Nghi Ninh đáp ứng gả cho hắn.
Nếu không có đáp ứng, khả năng hắn sẽ tính kế, cường thế cưới. Mặc kệ nàng có thích hay không, có một ngày nàng muốn rời đi, có khả năng hắn sẽ nhốt nàng lại.
Nghi Ninh trầm mặc nhìn ngoài cửa sổ, mưa to còn chưa tạnh, cũng không biết khi nào thì mới ngừng. Chuối tây trong đình viện tối đen bị đánh cho không ngừng rung động.
Nàng cười khổ! không nói dối à? Cũng chỉ có yêu cầu thấp như vậy mà thôi sao?
Nàng gật gật đầu, sau đó vùi đầu vào trong gáy hắn. Trừ chuyện này ra, nàng tuyệt đối sẽ không nói dối hắn!
- "Không có việc gì, tam ca ở đây."
Cho rằng nàng là đang sợ hãi, hắn ôm lấy nàng.
Nha đầu đi vào trong phòng, không biết như thế nào, hắn liền đối nha đầu ra dấu chớ có lên tiếng. Như nàng hồi còn nhỏ vỗ vỗ lưng nàng, sau đó đặt nàng ở trên giường:
- "Hôm nay đi ngủ sớm đi."
Hắn buông nàng, chính mình cũng nằm ở bên cạnh nàng.
Nghi Ninh liền ôm lấy cánh tay hắn.
La Thận Viễn bật cười, nghiêng người ôm lấy nàng, để cho nàng ngủ ở trong lòng mình. Thanh âm của hắn từ trên đỉnh đầu truyền đến, rất từ tính:
- "Mau ngủ đi, ngày mai trời sẽ sáng."
Lại vỗ vỗ lưng nàng, giống như dỗ nàng đi vào giấc ngủ.
Cho dù thân thể nàng nhỏ nhắn nhưng cũng không phải tiểu hài tử mà!
Nghi Ninh cảm thấy nhiệt độ cơ thể của hắn rất cao so với chính mình, lòng ngực kiên cố, có cảm giác an toàn. Như khi cảnh trong mơ, giống như liền là có người như vậy che chở nàng, không có mẫu thân bảo hộ nàng, lão ma ma nuôi lớn nàng cũng mất, nàng ở trong nhà phảng phất như lục bình vô y, không ai là chân chính thuộc về nàng. Hiện tại người này thật sự bảo hộ nàng, còn có cái gì không đủ.
Ban đêm mưa rơi thật to ngoài cửa sổ, có người ở nhà, nằm ở bên người nàng.
Cứ như vậy dần dần đi vào giấc ngủ. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]
*** *** *** *** ***
Tạ Uẩn ngồi ở trong phòng lột hạt đào ăn, hạt đào tốt nhất đã lột được một đĩa nhỏ, tâm tình nàng giãn ra không ít.
Hôm nay Trình đại lão gia cùng mấy nàng dâu nói chuyện, nói tới [ Sơn Hải kinh ]. Ngày thường ở trước mặt Trình lão phu nhân, đều là Trình đại nãi nãi đắc ý chiếm đa số. Nói tới này đó, Trình đại nãi nãi cũng là một câu đều nói không nên lời, chỉ có thể ở bên lột nho giả bộ không có nghe thấy. Rốt cục thì để cho nàng hòa nhau với nàng ta, tâm tình phi thường thư sướng. Buổi sáng còn uống nhiều hai chén cháo.
Sau khi quen thuộc chiêu số của Trình đại nãi nãi, Tạ Uẩn đã có thể ứng đối.
Trình Lang ở phòng trong luyện chữ, Tạ Uẩn lột đĩa hạt đào, nghĩ nghĩ đi vào thư phòng, đưa đến trước mặt hắn, đặt ở trên bàn học của hắn.
Trình Lang tiếp tục viết chữ, ngẩng đầu nhìn nàng, nói:
- "Đa tạ!"
Hắn không có thiếp thất, chỉ có hai nha đầu thông phòng xinh đẹp. Tạ Uẩn ngày đó đã tìm đến nói chuyện, rất kiều mị.
Nàng cười đánh giá một phen, thưởng hai cây trâm vàng, nguyên dạng để cho trở về. Hai nha đầu kia ngoan ngoãn khéo léo, không dám lỗ mãng. Trừ lần đó ra nhưng so với nàng nghĩ sạch sẽ. Chính là hai người số lần cùng phòng cũng không nhiều, mẫu thân Tạ Uẩn có chút sốt ruột.
Tạ Uẩn ngẫu nhiên cũng nghĩ đến mất hồn đêm đó, theo sau luân phiên xuất hiện tại trong đầu nàng chính là La Thận Viễn.
Trình Lang đích xác cũng là người rất có mị lực, nay đứng luyện chữ, ánh mặt trời chiếu qua màn trúc được vén lên một nửa, chiếu trên bờ vai hắn. Mặt tuấn mỹ đến cực điểm, khiến cho người nhìn liền động tâm. Khí độ là núi cao sông rộng, rừng trúc rậm dày.
Tạ Uẩn trước kia nghe người khác hình dung qua Trình Lang, chỉ có một câu ‘Quan lại mãn kinh hoa, duy này độc tuyệt sắc"*.
(Chú thích: Quan lại mãn kinh hoa, duy này độc tuyệt sắc nghĩa là quan lại khắp cả kinh thành, tuyệt sắc độc nhất chỉ có người này)
Nàng nhắc với Trình Lang, Trình Lang nghe xong lại vô tình cười, nói:
- "Cái gì tuyệt sắc? Nàng muốn tuyệt sắc một chút."
Tạ Uẩn không biết hắn có phải cố ý hay không, bị hắn nhẹ bổng nói một câu đến đỏ mặt. Nàng ngồi ở trước gương đồng, phát hiện hai gò má của mình đỏ bừng.
Nàng nhớ tới ngày đó quy thuận hắn, nàng một lòng ngưỡng mộ Cao gia đích nữ, Tần Hoài đại gia. Nghĩ rằng hắn không có vài phần thủ đoạn, nơi nào có nhiều người ngưỡng mộ như vậy!
Hiện tại hắn là trượng phu của nàng.
- "Chàng đang viết cái gì?"
Tạ Uẩn nghiêng qua xem,
- "Tần hiếu công theo hào hàm chi cố, nơi ủng Ung châu, quân thần cố thủ lấy khuy chu thất, có tịch quyển thiên hạ... qua Tần luận? Vì sao viết cái này, chàng cùng với hoàng thượng đàm luận chính kiến sao?"
Tạ Uẩn lại nói:
- "Thiếp biết hoàng thượng không thích văn vẻ này, nói đến Tần vương Tử Anh hoàng thượng sẽ luôn nhíu mày."
- "Viết chơi thôi, ta cùng hoàng thượng luận chính, còn không bằng cùng hắn đàm [ đạo đức kinh ] hoàng thượng thích."
Trình Lang ăn hai quả hạch đào, trả lại cho nàng,
- "Cũng là nàng ăn nhiều chút đi."
Tạ Uẩn cắn cắn môi:
- "Trình Lang, tên chữ của chàng là gì?"
Nàng thật không thể luôn luôn kêu Trình Lang đi.
Trình Lang nói:
- "Ta không có tên chữ."
- "Vậy thiếp gọi chàng là gì, không bằng gọi chàng A Lang đi?"
Tạ Uẩn nghĩ rằng tên hắn là một chữ độc nhất, không tốt kêu khác.
Trình Lang nghe đến đó, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh. Buông bút, đi tới nhẹ nhàng nắm chặt khuôn mặt nàng, tươi cười ôn nhuận trong sáng lại mang theo một tia tà ý phong lưu. Thanh âm trầm thấp mà ái muội:
- "Kêu cái này, còn không bằng kêu phu quân đi. Nàng nói đi?"
Tạ Uẩn nói không nên lời, dường như cả người đang bị hắn dụ dỗ.
- "Vậy….."
- "Nói đùa nàng thôi."
Hắn rất nhanh liền buông nàng ra,
- "…Ta có cái tên chữ là sau mới có, tên chữ là Mộ Lâm."
Tên chữ này….. mới có là có ý gì vậy? Tạ Uẩn đang muốn hỏi, đột nhiên nhìn thấy bên ngoài có một hộ vệ vội vã đi vào, đưa một phong thư cho Trình Lang.
Trình Lang đi qua mở ra xem, mày dần dần nhăn chặt.
Kết quả là chuyện gì vậy... Tạ Uẩn thực muốn biết, làm sao có thể làm cho Trình Lang lộ ra vẻ mặt này. Nhưng nàng chính là dè dặt ngồi ở tại vị trí chính mình, khẽ nhấp ngụm trà.
Trình Lang bước tới, nói với nàng:
- "Nàng đi ra ngoài trước đi, ta có việc gấp."
Tạ Uẩn mới không có ngồi ở nơi này, đi ra thư phòng nhìn thấy tấm bình phong đóng lại. Trong lòng buồn bực, đại khái là cái việc gấp gì trên triều đình đi, nàng kỳ thật cũng có thể nói giúp vài câu, lần sau nàng cùng hắn nói chuyện hoàng thượng hằng ngày thì thật tốt.
************
......
- -----oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.