Edit + Beta: Đào Mai
Lâm Hải Như nhanh chóng ôm Nam ca nhi ra ngoài, Nghi Ninh theo bà đi ra.
Vừa đi ra gian Tây Thứ, liền nhìn thấy một thanh niên mặc kiện trường bào màu xanh ngọc mới tinh ôm đứa nhỏ, đang vỗ vỗ lưng dỗ đứa nhỏ.
Khi hắn quay đầu lại Nghi Ninh mới nhìn thấy người này không phải Lâm Mậu. Mặt mày hắn thập phần lịch sự tao nhã, tiêu sái tuấn dật, cư nhiên là Cố Cảnh Minh đã lâu không gặp.
Hắn cũng thấy được Nghi Ninh, mỉm cười:
- "Nghi Ninh biểu muội cư nhiên cũng ở chỗ này!"
Nghi Ninh cũng đối hắn cúi người:
- "Muội là tới bái phỏng mẫu thân, Cảnh Minh biểu ca có khỏe không?."
Đứa nhỏ lúc này co rút khóc thút thít nghẹn ngào nhào vào lòng mẫu thân, Nam ca nhi mới lớn bảy tháng còn chưa biết nói, nó mặc áo ngắn hồng trù, chân nhỏ mang vòng đeo chân bí đỏ. Ủy khuất ôm cổ mẫu thân.
Cố Cảnh Minh thấy liền buồn cười nói:
- "Lâm Mậu mang nó đi xem hạc, để nó sờ đầu hạc, làm nó liền phát hoảng..."
Lâm Mậu người này làm việc thế nào già rồi vẫn không đáng tin?
Lâm Hải Như vỗ vỗ lưng Nam ca nhi an ủi nó, hỏi:
- "Lâm Mậu kia đâu rồi?"
- "Đi theo ở phía sau, " Cố Cảnh Minh dừng một chút nói, "...Hắn nhất định đưa một con hạc tới cho ngài!"
Nghi Ninh nghe xong cũng có chút muốn cười, Mậu biểu ca vẫn là thú vị như vậy!
Ba người đi phòng khách trước, quả nhiên vừa ngồi xuống không bao lâu liền nhìn thấy một thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-thua-tuong/383400/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.