Edit: Hitsuji
Beta: Đào Mai
Kỳ thật Nghi Ninh cũng không có tình cảm gì với Trịnh ma ma cho lắm, chính là nàng không hiểu cách thức yêu thương củaTrịnh ma ma.
Người đâu mà luôn miệng nói vì bảo hộ Tiểu Nghi Ninh nên mới đi, bỏ Tiểu Nghi Ninh ở lại La gia, tuổi nàng còn nhỏ chịu biết bao khổ sở, nhận bao ám toán, chỉ e tự bản than Tiểu Nghi Ninh cũng không rõ ràng.
Đứa bé đó vĩnh viễn ở lại đáy hồ, ai cũng không cứu về lại được.
Nghi Ninh dựa vào cửa sổ vẽ đủ loại hình trên giấy, nàng muốn làm cho La lão thái thái một đôi bao đầu gối, đến mùa mưa thì cũng là lúc bệnh phong thấp của tổ mẫu phát tác, mong sẽ không quá đau đớn.
Ánh mặt trời xuyên qua tấm bình phong lẳng lặng chiếu vào trên người nàng, Nghi Ninh bé nhỏ quỳ gối cũng chỉ tầm bàn trà, dáng vẻ nhỏ yếu mà non nớt.
Tuyết Chi vừa bước vào cửa nhìn thấy Nghi Ninh nghiêm túc cẩn thận vẽ hình, hai mắt thoáng đỏ.
Nghi Ninh buông bút, vừa cầm giấy hong cho khô nét mực, vừa hỏi:
- "Tuyết Chi, ta muốn làm cho tổ mẫu một cặp bao đầu gối, ngươi nói dùng mặt nhung tốt hay là mặt lụa tốt... Ta cảm thấy mặt nhung dùng thì thoải mái hơn tí."
Tuyết Chi lại nói: "Tiểu thư, tiểu thư mau đi theo nô tì ra ngoài..."
Nàng dừng một chút, nhìn Nghi Ninh đang nhìn mình, tựa hồ không rõ nàng đang nói cái gì, nàng không khỏi tuôn nước mắt ào ạt,
- "Tiểu thư, tiểu thư nhanh chút... Lão thái thái đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-thua-tuong/383337/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.