Mọi người vội vã đưa Quý Lan đến bệnh viện tốt nhất gần đó.
Trong hàng ghế sau rộng rãi, Quý Lan nằm co người gối lên đùi Nhâm Xử An.
Sắc mặt anh tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán túa ra như mưa.
Anh hơi hé mắt ra, muốn an ủi Nhâm Xử An mấy câu, nhưng vừa mở mắt ra chưa đến hai giây đã phải cau mày nhắm chặt mắt lại. Bởi vì anh vừa mở mắt ra thì dạ dày lại trào lên một cách dữ dội, cảm giác buồn nôn ập tới khiến sắc mặt anh lại kém hơn nữa.
Anh sợ Nhâm Xử An lo lắng thái quá nên chậm rãi cất tiếng: “Anh chỉ hơi chóng mặt chút thôi, không có việc gì đâu.”
Anh nhắm mắt lại, cố gắng chịu đựng cảm giác trời đất đang xoay tròn, anh đưa tay ra muốn chạm vào Nhâm Xử An.
Nhâm Xử An nhìn anh như thế, trong lòng vừa sợ hãi vừa đau đớn.
Cô sốt ruột đến mức sắp khóc ra rồi, nhưng vẫn dùng giọng nói run rẩy của mình nói: “Ừm, không có việc gì đâu, nhóc con đừng sợ, đến bệnh viện kiểm tra một chút là tốt thôi.”
Nhưng đây không phải là trò chơi, không phải chỉ cần bấm màn hình điện thoại di động mấy cái là có thể giải quyết mọi việc.
Cô ngẩng đầu lên, cắn nhẹ môi dưới.
Một tay cô nhẹ nhàng vỗ vỗ trên sống lưng thon gầy của Quý Lan.
Quý Lan chỉ sợ Nhâm Xử An đau lòng mà thôi.
Nhưng nghe Nhâm Xử An an ủi xong, anh bỗng cảm thấy hơi yếu đuối một chút. Một thứ cảm giác không thể miêu tả, cũng không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-thieu-nien-phan-nghich/1019857/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.