Phong Li Dạ muốn qua đó.
Lam Vũ gấp gáp nói: “Công chúa căn dặn, không cho phép bất kì ai đến gần…”
… Xong rồi, hắn không nói chuyện!
Khí thế của Thế tử gia quả thật là cường hãn quá mức, hắn không muốn giống như Phong Tảo bị một chưởng đánh đến mức suýt chút nữa hộc máu.
Người vẫn cúi thấp đầu, không dám ngăn cản.
Dù sao thì người ta cũng là phu thê với nhau.
Lam Vũ không những không ngăn cản, còn đi thật xa, sợ rằng quấy rầy đến Thế tử gia và Cửu Công chúa.
Phong Tảo cũng chạy nhanh hết mức, tránh lại gặp phải tai bay vạ gió.
Sở Khuynh Ca đã đi vào nơi sâu nhất của dòng suối nhỏ.
Ngồi trên hòn đá nhỏ, nước suốt cũng chưa đến bả vai.
Bờ vai thon mượt mà, dưới ánh trăng non chiếu rọi xuống, nổi lên một tia sáng nhàn nhạt.
Trắng nõn, mịn màng, giống như ngọc sứ sạch sẽ.
Phong Li Dạ đứng ở bên bờ, lóa mắt trong phút chốc.
Sau một lúc, ánh mắt hắn trầm xuống, có một tia u ám mờ nhạt giữa hai lông mày.
Sở Khuynh Ca nghe thấy tiếng động liền quay đầu, có chút không vui: “Không phải bảo ngươi canh giữ ở bên ngoài sao… Là ngươi?”
Dưới ánh trăng, bóng hình hắn cao lớn như mây bay nước chảy.
Đẹp thì cũng đẹp, nhưng một thân khí tức lạnh lẽo chính là khiến người ta nhìn không thuận mắt.
Đừng có lạnh lùng chết như vậy được không?
“Ngươi đến đây làm gì?” Sở Khuynh Ca quay đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260843/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.