Chương trước
Chương sau
Chương 37: Tên khốn, buông ra!

Biết có người của tri phủ canh giữa ngoài cửa, Sở Khuynh Ca không còn lo lắng có người từ bên ngoài xông vào.

Vì vậy, cho dù bọn họ có náo động đến mức kinh thiên động địa, nàng ở bên trong nên làm gì thì làm, không bị ảnh hưởng một chút nào.

Mãi cho đến khi Phong Li Dạ nhận được tin tức, vội vàng từ doanh trại trở về.

“Dạ ca ca!”

Nhìn thấy thân hình cao lớn của Phong Li Dạ từ xa, Sở Vị Vân lập tức đứng dậy chạy về phía hắn.

Người còn chưa thấy, tiếng khóc đã văng vẳng bên tai mọi người: “Dạ ca ca, cuối cùng huynh cũng đã về rồi!”

Nàng ta không có cách nào trừ khử Sở Khuynh Ca, tên tri phủ chết tiệt đó chỉ biết nghe lời Sở Khuynh Ca. Bây giờ, chỉ có thể đặt hi vọng vào Phong Li Dạ, có thể vì đại nghĩa diệt thân.

Nhưng không chờ nàng lao đến, đã bị Phong Tảo chặn lại.

Thế tử không thích thân cận với nữ nhân, Phong Tảo đã biết từ lâu. “Vân quận chúa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Dạ ca ca, là Sở Khuynh Ca... Sở Khuynh Ca muội muội, muội ấy muốn giày và thân thể của tướng quân!”

“Tần tướng quân... đi rồi sao?”

Phong Tảo kích động, sắc mặt Phong Li Dạ hơi thay đổi trầm mặc, hắn sải bước vào phòng ngủ.

... Trước đây còn sống khỏe mạnh, hiện tại... sợ là đã rồi... Phong Tảo cũng nhanh chóng đi theo, không đợi Sở Vị Vân nói hết.

“Có chuyện gì?” Phong Li Dạ lạnh lùng nhìn tri phủ.

Nhìn thấy Li thế tử trở về, tri phủ thở phào nhẹ nhõm, cung kính bước lên: “Thế tử...”

Không đợi tri phủ lên tiếng, Lý phu nhân - người vừa ngất đi tỉnh lại mấy lần, đã quỳ xuống trước mặt Phong Li Dạ

“Thế tử gia, làm ơn... xin hãy cứu phu quân của tôi, cầu xin ngài.”

Ánh mắt của Phong Li Dạ chỉ thoáng lướt qua bộ dạng nhếch nhác của bà, sau đó bước tới trước cửa, đá tung cánh cửa phòng!

Trong phòng, Sở Khuynh Ca đang ngồi cạnh giường, bên cạnh có một chiếc hộp. Trong hộp, có một vài con dao, những lưỡi dao nhuốm máu! Và còn cả những miếng vải bông dính đầy máu!

Hơn nữa, trên tay nàng đang cầm một thứ giống như chiếc kéo lại tựa như chiếc nhíp, trên đầu sắc nhọn của nó cũng dính đầy máu.

Phu nhân tướng quân được Phong Tảo dìu cũng bước vào trong.

Nhìn thấy chỗ vải bông dính máu, phu nhân tướng quân đen mặt suýt chút nữa ngất đi.

“Thế tử gia, hãy cứu phu quân tôi, cứu phu quân tôi!”

Phong Li Dạ sải bước tới.

Lam Vũ đối với vị Li thế tử này tràn đầy sợ hãi, nhưng hắn vẫn trung thành làm nhiệm vụ của mình!

“Thế tử gia, công chúa ..”

“Cút!” Phong Li Dạ phất tay áo dài.

Lam Vũ chỉ cảm thấy một luồng gió mạnh thổi tới mình. Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón chưởng này. Nhưng dù là không muốn, vẫn như cũ không tiếp nổi một chiêu!

“... Tay.”

“Đau quá! Đau như thể xương quai hàm muốn rớt xuống! Buông ra!”

“Không được... làm công chúa bị thương.” Lam Vũ muốn đứng dậy, nhưng ngay khi vừa cử động, hắn lại nôn ra một ngụm máu.

“Dạ ca ca, huynh không thể để muội ấy đi. Muội ấy không chỉ làm nhục Tần tướng quân, mà còn ra lệnh cho Lam Vũ đánh phu nhân tướng quân đến mức nôn ra máu, muội ấy, muội ấy cũng đánh cả muội.”

Sở Vi Vân chạy tới, khuôn mặt vẫn còn sưng đỏ của nàng hiện ra trước mắt Phong Li Dạ.

“Dạ ca ca, muội... chính là muội ấy động thủ!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.