Trong tay Mộ Bạch còn đang cầm bát thuốc. 
Cửu Công chúa ngã đến, hắn ta hoặc né tránh, để mặc nàng đụng vào sàn nhà. 
Hoặc là đỡ lấy nàng. 
Mộ Bạch dường như có hơi chần chừ, cuối cùng vẫn đưa tay ra, giúp đỡ nàng một chút. 
Nhưng tốc độ của Sở Khuynh Ca rất nhanh, lực đụng vào cũng rất lớn. 
Mộ Bạch rõ ràng không chịu nổi, bịch một tiếng, hai người trực tiếp lăn trên đất. 
“Công chúa!” Lam Vũ đang tự mình đánh xe phía trước vén rèm lên. 
Một giây sau, lập tức buông rèm xuống, mặt đỏ ửng. 
“Sao Công chúa… lại nằm trên người Mộ Bạch tiên sinh?” 
Tứ chi Sở Khuynh Ca bất lực, ánh mắt lại lăng lệ nói không nên lời. 
Chỉ là trong một khắc đứng lên khỏi người Mộ Bạch, giữa đôi mày, ánh mắt lại có chút mơ màng. 
“Thật xin lỗi!” Mộ Bạch dường như bị kinh hãi, cuống quýt đỡ nàng: “Công chúa…” 
“Thật xin lỗi, là lỗi của ta.” Sở Khuynh Ca lại ngồi lại một lần nữa, tựa vào vách xe, hơi khép mắt lại 
“Công chúa, uống thuốc đi.” Mộ Bạch dường như muốn vội vàng rời khỏi, bát thuốc này, chỉ mong nàng uống cho nhanh. 
“Ừ.” Sở Khuynh Ca mở mắt ra, cúi đầu, khó khăn lắm mới uống xong bát thuốc kia. 
Mộ Bạch cầm cái bát không, đi thật nhanh. 
Xảo Nhi đi đến, vẻ mặt lo lắng: “Công chúa, khi nãy…” 
“Em thấy con người Mộ Bạch này thế nào?” 
“Công chúa?” Xảo Nhi rất bất an, Công chúa thật sự coi trọng Mộ Bạch thật 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260605/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.