Lúc Phong Ly Dạ đến, Sở Khuynh Ca đã xuống xe, an vị trên mặt đất.
Mộ Bạch vốn đang nấu thuốc buổi chiều, không ngờ rằng đội ngũ dừng lại, vừa đúng lúc mượn cơ hội này bưng thuốc đến, cho Công chúa uống trước.
Xảo Nhi đang hầu hạ Công chúa uống thuốc.
“Mộ Bạch tiên sinh nói dược liệu còn lại không nhiều, Công chúa, bát thuốc này dù như thế nào thì người cũng không thể nôn ra nữa.”
Sở Khuynh Ca chỉ cười cười.
Nàng ngược lại là cũng muốn uống hết thuốc, không uống thuốc, bệnh lâu hết.
Tự nàng là bác sĩ, không thể nào không hiểu.
“Bây giờ đội ngũ dừng lại, Công chúa tranh thủ uống hết đi, không biết khi nào lại phải lên đường, đến lúc đó xe ngựa xóc nảy, chỉ sợ Công chúa lại nôn ra.”
Sở Khuynh Ca cúi đầu, ngậm lấy bát thuốc.
Nha đầu này mặc dù lắm lời, vô cùng lắm lời, nhưng tâm lại tốt với nàng.
Nhưng không ngờ rằng, môi Sở Khuynh Ca vừa mới đụng đến bát thuốc, Phong Ly Dạ đã đến, lại vung tay lên.
Xoảng một tiếng, bát thuốc rơi trên đất, vỡ nát!
“Đừng mà!” Xảo Nhi muốn nhào đến cứu vãn cũng đã không còn kịp nữa.
Bát thuốc nồng đậm, trong nháy mắt đã thấm vào đất vàng.
“Thế tử gia!” Xảo Nhi mặc dù rất sợ nam nhân trước mắt này, nhưng hôm nay lại phẫn nộ!
“Thuốc trước đó của Công chúa vẫn luôn nuốt không trôi, thuốc vừa uống đã nôn ra, đây là một bát duy nhất có thể uống hết!”
Nàng ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260601/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.