“Ngươi lại đang dùng thủ đoạn gì?” Hành vi này, ngay cả Phong Ly Dạ cũng nhìn không hiểu.
Hắn vốn nhận định, sợi dây đỏ này là hung khí, mà Sở Khuynh Ca, tất nhiên là thủ phạm.
Nhưng, rốt cuộc là gây án thế này, ngay cả chính hắn cũng không nghiên cứu ra được.
Sở dĩ hắn buộc nàng nhận tội, thật ra nguyên nhân lớn nhất là do hắn đang tức giận.
Tức vì nàng lại có thể nghĩ ra những cách mà ngay cả hắn cũng không nghĩ ra được!
Phong Ly Dạ có loại cảm giác không thể nhìn thấu được nàng.
Loại cảm giác này, so với khi đánh trận bị thiệt thòi còn khiến người ta phiền muộn hơn!
“Ta không hề chơi thủ đoạn, Thế tử gia không hiểu, là do Thế tử gia ngu dốt thôi.”
Sở Khuynh Ca quay đầu lại cười với hắn một tiếng, nụ cười kia mang theo vài phần khí tức ốm yếu, đúng là khiến người ta đau lòng.
Những nam tử ở đây khó tránh khỏi bị ý cười nơi khóe môi Công chúa cướp mất hô hấp.
Trong lòng Phong Ly Dạ cũng siết chặt.
Hận nhất là nàng cười đến hững hờ như thế.
Dường như không để ý đến bất kể điều gì, cũng như đang châm chọc gì đó.
Tóm lại, có một loại cảm giác bất lực khi không thể nắm bắt được.
Sở Khuynh Ca không nhìn hắn nữa, ánh mắt rơi vào trên bánh xe.
Nàng duỗi ra ngón tay tái nhợt, chỉ vào một đoạn dây đỏ khác đang đặt trên bánh xe.
“Nếu ta trực tiếp cột dây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260597/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.