Trước nay Phong Ly Dạ chưa từng thấy nữ nhân nào quật cường như thế, không sợ chết như thế!
Nàng, nhất định là người đầu tiên!
Hắn chỉ chần chừ trong giây lát, sức lực ngón tay vẫn thả lỏng.
Phong Dụ Hoa bước nhanh lại đây, kéo một tay khác của Sở Khuynh Ca: “Cô nhóc, có phải người thật sự có thể cứu Mặc Nhi hay không?
“Ta nói, ta có thể cứu hắn, nhưng, ta muốn bà ta rót trà nhận lỗi cho ta!”
Sở Khuynh Ca rút tay ra khỏi tay Phong Dụ Hoa, vươn ngón tay ra chỉ về phía Yến Lưu Nguyệt.
“Mạng của nhi tử bà nằm hết trong tay bà, bà không còn nhiều thời gian đâu! Nếu không nhanh lên, qua thời gian dài, dù ta có muốn cứu cũng chỉ sợ cũng không cứu được.”
“Khuynh Ca!” Phong Dụ Hoa đã nóng nảy muốn chết.
Loại chuyện như nhận lỗi này sau này nói tiếp có được không?
Mặc Nhi đã như vậy! Nếu không cứu kịp thì phải làm sao đây?
“Tứ tiểu thư, ta kính trọng người là người minh mẫn, nhưng, lần này ta sẽ không nể mặt người đâu, trên người ta vẫn còn dấu giày nữ nhân này để lại!”
Phong Dụ Hoa há miệng ra, nhưng đột nhiên nghẹn lại, không thể thốt nên lời.
Thật sự rất giống, đến tính tình cũng rất giống!
Nếu là Nam Tinh, dưới tình huống này, nếu đại tẩu không làm theo lời nàng ấy nói, nàng ấy nhất định sẽ không cứu người.
Thật sự là có chết cũng không cứu!
Chỉ sợ con nhóc con này cũng là một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260486/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.