Tay vịn ghế dựa bị Yến Lưu Nguyệt tức giận vỗ xuống, phát ra một tiếng bốp.
“Con để nàng ta ở trong Thanh Vân Uyển của con ư?”
Sao bà ta lại không biết trong lòng con trai đang nghĩ cái gì được?
Khi nãy bà ta đi qua đã thấy con trai vậy mà suýt chút nữa đã cưỡng bức Sở Khuynh Ca!
Con trai của bà ta, đứa con luôn được giáo dục thành một người lạnh lùng vô cảm, vậy mà lại có xúc động mạnh mẽ, có cảm xúc không thể khống chế được như thế!
Nếu không phải cuối cùng hắn cũng dừng lại thì có lẽ bà đã không nhịn được mà xông vào, đánh chết Sở Khuynh Ca rồi.
“Ta ra lệnh cho con, gϊếŧ nàng cho ta!”
Nhưng lần này, Phong Ly Dạ lại không hề phản ứng với mệnh lệnh của bà ta.
Hắn nhìn người mẹ ruột mà mình kính mến nhất, bình tĩnh hỏi: “Nàng ấy đã phạm phải lỗi gì? Mẹ nhất định phải gϊếŧ nàng ư?”
“Nàng ta suýt nữa là gϊếŧ chết đệ đệ con!” Yến Lưu Nguyệt tức đến nỗi đầu ngón tay cũng phát run: “Lẽ nào, như vậy vẫn chưa đủ sao?”
“Nàng ấy làm Thần Mặc bị thương cũng là vì Thần Mặc muốn gϊếŧ nàng trước. Nàng chỉ tự vệ, vậy thì có gì sai?”
Từ trước đến nay, con trai sẽ không bao giờ ngỗ nghịch với bà ta. Nhiều năm như vậy rồi, hắn vẫn luôn rất vâng lời.
Tuy khác hoàn toàn với sự lanh lợi ngoan ngoãn của con trai nhỏ, nhưng trước giờ hắn chưa từng từ chối yêu cầu của bà ta!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260465/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.