Chương trước
Chương sau
Tiết thần y lấy từ trong hòm thuốc của mình ra một cái hộp.

Cái hộp này hình như không giống được làm từ gỗ, cách một lớp ngoài hộp còn có thể cảm nhận được cảm giác ẩm ướt, lạnh lẽo bên trong.

Tiết thần y mở hộp ra, một con ếch toàn thân trắng toát nhảy ra ngoài.

Nhìn sơ qua, con ếch này lại khác hoàn toàn với loài ếch thông thường.

“Đây chính là ếch Tri Mệnh?” Dù Yến Lưu Nguyệt cũng được coi như là hiểu biết rộng, nhưng mà lại chưa từng nhìn thấy con ếch Tri Mệnh này bao giờ.

“Không sai.” Tiết thần y nâng niu con ếch Tri Mệnh, gật đầu nói.

“Ếch Tri Mệnh này, làm sao để đoán ra được máu của người nào có thể cứu quận chúa?”

Tiết thần nhìn thấy ánh mắt của hai người kia đang chú tâm vào ếch Tri Mệnh, lập tức mang nó đi tới cạnh giường, sau đó xốc chăn trên người Sở Vi Vân lên.
Hắn ta lấy một tay của nàng ta đặt ra ngoài, con ếch Tri Mệnh lập tức nhảy lên trên bàn tay của Sở Vi Vân, há miệng cắn một cái.

Yến Lưu Nguyệt chỉ cảm thấy da đầu tê rần, cũng chẳng hiểu tại sao lại cảm thấy ếch Tri Mệnh này thật sự nguy hiểm khôn lường.

Nhưng mà đây là vật cứu mạng người, cho nên mọi người lại không dám khinh thường.

Ếch Tri Mệnh cắn một cái vào bàn tay của Sở Vi Vân, sau đó nhả ra rồi nhảy xuống.

Đầu tiên, nó nhảy bên cạnh của Tiết thần y nhưng lại nhanh chóng rời khỏi.

Sau đó, nó nhảy về hướng Yến Lưu Nguyệt đứng ở gần bên cạnh Tiết thần y.

Nhưng mà cũng như lúc nãy, vừa nhảy tới đã nhanh chóng đi ra.

Cuối cùng, ếch Tri Mệnh hướng về phía của Phong Ly Dạ.

Người kia lập tức không nói hai lời chìa tay của mình ra ngoài, ngồi xổm xuống đặt tay tới trước mặt của ếch Tri Mệnh.
Ếch Tri Mệnh đợi một lúc lại nhảy lên bàn tay của hắn.

Nhưng nó không cắn, chỉ là ngửi một cái rồi nhảy ra.

“Như này, chứng tỏ là không thích hợp?” Yến Lưu Nguyệt hơi lo lắng.

Đều không thích hợp, vậy quận chúa làm sao bây giờ?

“Phu nhân đợi đã, trong phủ có nhiều người như vậy, ếch Tri Mệnh sẽ có thể tìm được người thích hợp.”

Lúc Tiết thần y nói mấy lời này, ếch Tri Mệnh đã nhảy ra ngoài cửa.

Ba người lập tức đi theo sau ếch Tri Mệnh, nó nhảy tới chỗ nào, bọn họ cũng đều đi theo tới đó.

Đầu tiên, ếch Tri Mệnh chỉ hoạt động ở quanh Tinh Vân Uyển, sau khi ngửi chừng mười người thì bỗng quay người lại, nhảy ra ngoài cửa viện.

“Có phải nó ngửi ra gì đó không? Nhảy nhanh như thế là đã tìm được mục tiêu rồi?”

Yên Lưu Nguyệt nhìn Tiết thần y hỏi.
Tiết thần y lắc đầu nói: “Chuyện này bây giờ lão phu cũng không rõ, chúng ta cứ đi xem thử.”

Ếch Tri Mệnh một mạch nhảy về phía trước, dọc đường đi có ngửi qua vài hạ nhân, nhưng mà không có ai thích hợp.

Sau đó lại càng tăng tốc, vẫn từng bước mà nhảy, cuối cùng lại dừng trước phòng ngủ của Thanh Vân Uyển.

Yến Lưu Nguyệt không nhịn được nhìn qua Phong Ly Dạ, tâm trạng phức tạp không nói được nên lời.

Phong Ly Dạ không bày ra biểu cảm gì, chỉ là mười đầu ngón tay đã có hơi căng thẳng.

Lẽ nào, lại thật sự trùng hợp như thế?

“Thế tử gia, xin hỏi người trong phòng đó là ai?”

Tiết thần y liếc nhìn hai thị vệ đứng canh ngoài cửa, lại quay đầu nhìn Phong Ly Dạ nói: “Hình như… Ếch Tri Mệnh đã tìm được người thích hợp rồi.”

Phong Ly Dạ thoáng chần chừ, sau đó vung tay ra lệnh mở cửa phòng ra.
Ếch Tri Mệnh lập tức nhảy vào.

Sở Khuynh Ca đang ngủ, ếch Tri Mệnh nhảy lên bàn tay khiến nàng giật mình thức giấc.

Vừa mới thiếp đi không được bao lâu, đang mơ mơ màng màng lại cảm nhận được trên tay mình có vật gì đó, nàng lập tức vung tay muốn phủi nó xuống.

Tiết thần y sợ đến mất mật: “Đừng đả thương nó! Đó là bùa cứu mạng của quận chúa!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.