Buổi trưa, Phong Tảo đã thuê một chiếc thuyền hoa.
Du ngoạn trên hồ, yên bình tĩnh lặng, rời xa phố xá huyên náo cũng có một phong vị đặc biệt.
“Công chúa, Thế tử gia tốt với người thật đấy.” Xảo Nhi ngồi bên cạnh Sở Khuynh Ca, nghiêng đầu nhìn trộm ánh mắt nàng.
Công chúa ngẩn người ngắm nhìn mặt hồ, thực ra thì Xảo Nhi vẫn không nhìn ra được rốt cuộc công chúa đang nghĩ gì.
Trong nhiều người như vậy nhưng nàng ấy chắc chắn nàng ấy chính là người hiểu công chúa nhất.
Thần sắc trong ánh mắt của công chúa… Rất lạnh.
Nhìn công chúa mà mình vẫn gặp thường ngày, Xảo Nhi đến gần, thấp giọng hỏi: “Công chúa, người đang nghĩ gì vậy?”
“Hả?” Suy nghĩ của Sở Khuynh Ca bị nàng ấy kéo trở lại.
Cúi đầu nhìn vào ánh mắt nàng ấy, nàng cười hờ hững: “Ta còn có thể suy nghĩ cái gì được cơ chứ? Làm một nữ nhân yếu đuối cần được bảo vệ, không phải là quá tốt rồi sao?”
Đây mới là công chúa của nàng ấy!
Sự mỉa mai và khinh thường giữa hai hàng lông mày, kiêu ngạo và lạnh lùng, chính là “sự tái sinh” của công chúa, như thể nàng sinh ra đã như vậy.
Trên thực tế, đối với Xảo Nhi mà nói, sau đêm tân hôn của công chúa, con người nàng như đã được sống lại.
Tuy nàng ấy không hiểu tại sao, nhưng nàng ấy rất thích công chúa sau khi được sống lại.
Chỉ là, trong lòng nàng ấy vẫn thấy bất an.
“Công chúa, người có thực sự thấy ổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260418/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.