Ta nắm tay nàng, cùng nàng già đi.
Tám chữ này đột nhiên xuất hiện trong đầu Phong Ly Dạ khi hắn kéo Sở Khuynh Ca vào lòng.
Nắm tay nàng.
Hắn nhìn bàn tay nàng đang buông thõng bên cạnh của nàng, ngón tay khẽ nhúc nhích.
Trước đây hắn chán ghét nàng như vậy, từ khi nào hắn lại chủ động muốn đến gần nàng?
Nhưng nữ nhân này, vậy mà lại có thể cùng hắn kề vai sát cánh chiến đấu.
Nàng cơ trí, điềm tĩnh, gan dạ, nhưng suy nghĩ lại rất tỉ mỉ.
Nàng chắc chắn là nữ nhân đa mưu túc trí nhất mà hắn từng gặp qua.
Sự chán ghét trước đây đã dần dần chuyển thành sự yêu thích.
Hắn cảm phục sự điềm tĩnh của nàng, ngưỡng mộ sự nhiệt tình của nàng khi kề vai tác chiến với các huynh đệ, ngưỡng mộ khí chất và hào quang thỉnh thoảng tỏa ra một cách vô tình của nàng.
Hắn chưa bao giờ yêu thích một nữ nhân nào đến như vậy…
Phong Ly Dạ di chuyển ngón tay, nhẹ nhàng chạm đầu ngón tay lên mu bàn tay nàng.
Sau đó, hắn mím môi, cuối cùng lấy can đảm nắm lấy tay nàng.
“Rừng cây đó đẹp quá.” Đột nhiên Sở Khuynh Ca giơ tay chỉ vào rừng cây nhỏ phía xa.
Đó là một rừng cây ven hồ, đầu mùa thu rừng cây xanh tươi mát mẻ vô cùng đẹp mắt.
Phong Ly Dạ cúi đầu liếc nhìn bàn tay trống không của mình, hắn lập tức thu tay về lại vị trí cũ.
Hắn và nàng cùng nhìn về rừng cây phía xa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260414/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.