Cả hai cùng đi về phía chiếc giường lớn ở giữa phòng.
Không phù hợp cho trẻ nhỏ! Không được nhìn!
Xảo Nhi vội vàng thu dọn bánh ngọt và nhanh chóng lui ra ngoài.
Phong Tảo sợ mình vô tình nhìn thấy thứ không nên thấy, nên hắn ta bám vào tường mò mẫm tìm đường ra ngoài.
Cửa phòng bị đóng lại, trong phòng có một bầu không khí vô cùng ám muội.
Nhưng có người đến bây giờ vẫn nghiêm túc như cũ: “Làm sao bị thương?”
Sau khi đặt Sở Khuynh Ca xuống giường, hắn tiếp tục cầm chân nàng, đặt trong lòng bàn tay.
Đúng như hắn đã ước tính, quả nhiên, chiều dài thậm chí còn không bằng lòng bàn tay của hắn.
Thoạt nhìn thì nhỏ bé tinh tế, lại trắng nõn, mềm mềm giống như không có xương.
Sau khi nắn bóp, hắn cảm thấy rằng khi cầm bàn chân nhỏ này cảm giác rất tốt.
“Ta không có bị thương, chàng đừng làm vậy, nhột lắm… A! Nhột! Buông, buông ra… Ha ha …”
Ôi! Nàng cái gì cũng không sợ, nhưng lại rất sợ nhột, đừng có chạm vào lòng bàn chân nàng, nàng sẽ nhột đến chết mất thôi!
Phong Ly Dạ dường như đã phát hiện ra một lục địa mới, hắn không những không buông tha mà còn tiếp tục bóp nhẹ vài cái.
“Ha, ha ha ha, không, không được, đừng chạm vào… Ha ha ha…”
Sở Khuynh Ca cười đến mức nước mắt trào ra, nhưng người nam nhân đó vẫn không có ý định buông tay.
“Nàng sống ở Thanh Vân Uyển của ta mới vài ngày mà chân đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260374/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.