Sở Khuynh Ca thất thần một lúc lâu.
Nhìn miệng vết thương trên mu bàn tay của Phong Ly Dạ, sau khi bị độc tố ăn mòn, cho dù có ý thuật cao siêu nhất của nàng cũng không thể nào khiến vết sẹo hoàn toàn biến mất được.
Ánh mắt nàng có có chút nóng.
Lòng, có chút chua xót.
Đây là lần đầu tiên, bởi vì một nam nhân mà lòng chua xót như vậy.
Nhưng sự chua xót rất nhanh biến mất không còn chút tăm hơi, giống như phù dung sớm nở tối tàn.
Lúc giương mắt nhìn hắn, hai tay đặt trên bờ vai hắn, mười ngón tay từ từ siết chặt.
Gắt gao nắm chặt xiêm y của hắn.
“Chàng thích ta không?” Giọng nói rất bình tĩnh, trong lòng có hàng ngàn suy nghĩ.
Phong Ly Dạ đã nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Thích một cô nương là cảm giác như thế nào? Từ trước tới giờ, không biết cũng không có bất kỳ kinh nghiệm gì.
Cuối cùng, hắn gặp đầu: “Có lẽ là thích.”
Nếu không thích, tại sao bằng lòng tới gần nàng chứ?
Hắn, không phải là người sẵn lòng thân thiết với một cô nương.
Mà nàng, là người đầu tiên cũng là người duy nhất, khiến hắn bất cứ lúc nào cũng muốn ôm vào lòng, dùng sức mà ôm chặt nàng vào lòng!
“Có lẽ… có lẽ so với thích, còn nhiều hơn.”
Hắn cúi đầu, lần này rất dịu dàng rất dịu dàng mà hôn lên môi nàng.
Sở Khuynh Ca cũng không từ chối.
Hai người trên phương diện tình cảm này, hoàn toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260369/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.