“A!” Xảo Nhi đang đứng ở phía sau Sở Khuynh Ca hét lên một tiếng, nàng ấy lập tức quay người lại, không dám nhìn.
Lam Vũ cũng không ngờ rằng vết thương của Mộ Bạch lại đáng sợ như vậy!
Hắn ta chỉ cần liếc mắt một cái là da đầu đã tê dại.
Sở Khuynh Ca có chút sững sờ, ánh mắt nàng dừng lại trên vết thương của Mộ Bạch, trong lúc nhất thời nàng cũng không thể tỉnh táo lại được.
Mộ Bạch gạt tay Sở Khuynh Ca ra rồi nhanh chóng kéo lại cổ áo của hắn ta.
Hắn ta đứng dậy, vẻ mặt đầy tức giận: “Nếu công chúa đã thấy rồi, thì xin mời người trở về!”
“Tiên sinh…” Thấy hắn ta đứng dậy quá nhanh, lại có chút run rẩy, Lam Vũ vội vàng chạy tới, muốn đỡ hắn ta.
Mộ Bạch đưa tay đẩy Lam Vũ ra.
Do dùng sức quá mạnh, hắn ta bị chưởng lực phản phệ, liên tục lùi về phía sau, suýt chút nữa đã ngã xuống đất.
Sở Khuynh Ca chỉ nhìn hắn ta mà không lên tiếng.
Lam Vũ lo lắng: “Công chúa! Tiên sinh… Bị thương không nhẹ.”
“Ta đã nhìn thấy rồi.” Sở Khuynh Ca thở ra một hơi, sau đó tiến lên phía trước một bước.
Nhìn thấy khí thế phản kháng của Mộ Bạch đối với mình, nàng lập tức dừng lại: “Thật xin lỗi, ta chỉ là… Có một chút nghi ngờ.”
“Cho dù công chúa có nghi ngờ gì hay không, thì hôm nay cũng xin mời người trở về đi.” Mộ Bạch không hề cảm kích.
“Để ta chữa trị vết thương cho tiên sinh…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260327/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.