“Công chúa, người thật sự muốn để Mộ Bạch tiên sinh ở lại Công Chúa Uyển sao?”
Nhìn Lam Vũ ôm Mộ Bạch đi vào, Xảo Nhi vẫn có chút bất an.
“Công chúa, người và Thế tử gia khó khăn lắm… Mới tốt lên được.”
“Nếu chàng ấy tin ta, cho dù ta làm gì chàng ấy cũng sẽ không nghi ngờ, nếu chàng ấy không tin ta, ta không làm gì cũng sẽ bị nghi ngờ.”
Lời này hình như có chút đạo lý, nhưng, Xảo Nhi vẫn cảm thấy, nhân ngôn đáng sợ.
“Công chúa… ”
“Được rồi, mặc dù tình huống của hắn ổn định hơn chút rồi, nhưng ban đêm chỉ sợ sẽ sốt, em và Lam Vũ chịu khó một chút, tối nay canh hắn ta.”
Nàng phải quay về xem công cụ mới của nàng.
Hôm nay sau khi Lam Vũ đưa về, nghe nói Mộ Bạch bị trọng thương, vẫn chưa kịp đi thưởng thức nghiên cứu, đã đi ra khỏi cửa rồi.
“Em biết rồi.” Xảo Nhi gật gật đầu, cùng Lam Vũ, canh giữ ở trong phòng Mộ Bạch.
Sở Khuynh Ca trở về phòng ngủ của mình, lấy hộp gỗ mà Mộ Bạch giao cho Lam Vũ mang về, lần nữa nhìn túi truyền dịch và ống truyền dịch.
Sau đó, lại từ trong hộp lấy ra một chiếc vòng tay, đeo trên cổ tay.
Trên vòng tay thượng có chốt khóa bí mật, nhẹ nhàng một ấn một cái, vút một tiếng, trong nháy mắt tơ tằm mắt thường không thể nhìn thấy được bắn đi ra ngoài, chặt chẽ dính trên ghế.
Sở Khuynh Ca dùng sức kéo xuống, không thể kéo ghế được, thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260324/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.