Không phải nàng máu lạnh, mà là nàng quá lý trí.
Nàng là công chúa của nước Sở, nhân từ với gian tế Bắc Tần chính là tàn nhẫn với bách tính nước Sở.
Nàng vẫn có thể phân biệt rõ ràng chuyện này.
Còn về Phong Ly Dạ, rất nhiều chuyện đã không thể quay lại được nữa.
Ánh mắt Sở Khuynh Ca lạnh lùng, đôi môi cũng lạnh lùng, trái tim lại càng lạnh lùng hơn.
“Ta không cảm thấy ta và thế tử gia còn có cơ hội về nhà, ta về phủ Quốc Công, có bao nhiêu người muốn lột da róc thịt ta chứ?”
“Ta bảo vệ nàng!” Phong Ly Dạ nghiêm túc nói.
“Cho dù ta hại mẫu thân ngươi chỉ còn lại nửa cái mạng, cho dù sau này chân của bà ta sẽ tàn phế, ngươi cũng bảo vệ ta sao?”
Hắn không nói gì, Sở Khuynh Ca cười lạnh nói: “Chấp nhận sự thật đi, mọi chuyện đều do ta bày kế, đều do ta hại hết.”
Rất lâu sau, hắn vẫn không nói lời nào, chỉ là gương mặt trắng bệch đó lại nhợt nhạt hơn.
Không biết qua bao lâu hắn mới yếu ớt hỏi: “Tại sao vậy?”
"Tại sao? Câu hỏi này không thấy nực cười quá sao?
Nhưng hắn không cảm thấy như vậy, thật sự không cảm thấy nực cười chút nào.
Ánh mắt nhìn nàng tha thiết như vậy!
“Chúng ta không tốt sao?”
Ban đầu, không phải vẫn rất tốt sao?
Lẽ nào mọi thứ chỉ là dối lừa, chỉ vì trả thù thật sao?
“Ly thế tử, thật ra kể từ tối qua, trong lòng ngươi đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260278/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.