Phong Ly Dạ cũng không ở bên trong trạm dịch.
Sau khi Phong Tứ trở về, mời hắn ra ngoài, rồi lại đi vào trong phòng, đã là chuyện của hai nén hương sau đó.
“Lệnh truy bắt?” Nhìn phong thư trong tay, ánh mắt của Phong Ly Dạ dần dần trầm xuống.
Sở Vi Vân đứng ở bên cạnh, đúng lúc đưa nước trà qua cho hắn.
“Dạ ca ca, nếu như chàng còn có việc, vậy thì ra về trước đây.”
Rót cho hắn một chén trà nóng nữa, Sở Vi Vân nói đi là đi, lập tức đi ra ngoài cửa, không chút chậm chạp.
Phong Tảo nhìn thấy vậy thì có chút kinh ngạc, Vân Quận chúa so với trước kia, quả thật là cách xa vạn dặm.
Là sau khi bệnh nặng một thời gian, cuối cùng cũng thông suốt, không còn dính chặt lấy, dây dưa đến cùng với Thế tử gia nhà bọn họ nữa à?
Vân Quận chúa thế này, còn có vết sẹo trên mặt nàng ta do Thế tử tạo ra, nhìn chung, vẫn khiến cho người khác thương hại.
Đợi đến khi Sở Vi Vân rời khỏi, Phong Tảo mới nhìn Phong Ly Dạ nói: “Ta đã phái người đi thăm dò, cái lệnh truy bắt này là thật.”
“Vì sao lại là nàng?” Ấn đường Phong Ly Dạ khẽ cau lại.
Tùy trong ánh mắt đen như mực xẹt qua một chút nghi ngờ, nhưng xem ra, cũng chỉ là nghi ngờ, cũng không hề mang theo quá nhiều tình cảm cá nhân.
Phong Tảo, người vẫn luôn quan sát tỉ mỉ biểu cảm của hắn, cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260232/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.