Hương Lan chưa bao giờ gặp phải một người khó hầu hạ như vậy.
Chỉ với cái bánh hoa quế mà Sở Khuynh Ca vừa mới ném đi, nếu như Mục Uyên không có ở đây thì nàng ta thực sự muốn đi tới đánh yêu nữ này một trận.
Nhưng cuối cùng trước ánh mắt lạnh lùng của Mục Uyên nàng ta bưng bánh hoa quế rời đi và đi làm bánh mứt táo cho Sở Khuynh Ca.
Sở Khuynh Ca vẫn dựa vào giường nàng nhìn Mục Tuyên rồi nói: “Này, chắc không phải tối qua ngươi luôn canh giữ bên ngoài chứ? Ta đã thành ra thế này rồi.”
Nàng giơ tay lên, cánh tay không có chút sức lực nào trông rất yếu ớt.
Nàng mỉm cười: “Thế này rồi mà ngươi còn sợ ta chạy mất sao? Ngươi cũng quá thận trọng rồi đấy?”
Mục Uyên liếc nhìn cánh tay nàng rồi nói một cách lạnh nhạt: “Tối qua ta đã hứa trông chừng người.”
“Hả? Hóa ra là vì ta thuận miệng nói một câu.”
Không ngờ tên sơn tặc này lại là một người trọng lời hứa.
Khuynh Ca nghiêng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn ta rồi chớp mắt: “Sao ngươi vẫn còn đeo mặt nạ? Sợ ta nhận ra ngươi sao?”
Mục Uyên không nói gì, Sở Khuynh Ca phản đối: “Nhưng ta đã nhìn thấy khuôn mặt thật của những người khác ở đây, ta tìm thấy bọn họ thì cũng có thể tìm thấy ngươi.”
“Đương nhiên với điều kiện là ta vẫn còn mạng để thoát khỏi Bắc Tần.” Nàng bổ sung thêm một câu.
Mục Uyên có chút sững sờ: “Người… đúng là lạc quan.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260217/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.