Sắc mặt Mục Uyên vô cảm, trong tay cầm một thanh trường kiếm, không hề có ý định dừng lại.
“Thiếu trại chủ!”
Nhị Đương Gia nhanh chóng chạy lên phía trước và ngăn không cho hắn ta tiếp tục đi ra ngoài.
“Thiếu trại chủ, ngài … ngài vẫn còn đang bị thương, không thể mạo hiểm.”
“Ta không sao.” Mục Uyên đẩy ông ta sang một bên.
Nhị Đương Gia vẫn cố chấp không từ bỏ ý định, lo lắng nói: “Thiếu trại chủ, hiện tại lão Đương bị trọng thương, không biết khi nào mới tỉnh. Nếu như ngài xảy ra chuyện gì, toàn bộ Mục Gia Trại chúng ta biết làm sao đây?”
“Nếu ta không đi, nàng sẽ gặp chuyện mất?”
Mục Uyên dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta: “Nàng chỉ là một cô nương yếu đuối, trói gà còn không chặt, vậy mà các ngươi lại dám đồng ý cho nàng xông vào nơi nguy hiểm như thế?”
“Có phải mạng sống của nàng không đáng giá, đúng không?”
“Thiếu trại chủ …” Mũi Hương Lan chua xót, chỉ kém chút nữa là nước mắt lăn dài trên má.
Vốn dĩ ban nãy đã rất áy náy rồi, bây giờ lại bị thiếu trại chủ trách mắng một lúc nữa, trái tim với tâm can bị giằng xé đau đớn không chịu được.
Nàng ta hít một hơi thật sâu, chạy nhanh về phía hậu viện.
Mục Uyên cũng không muốn nhiều lời với bọn họ, vì vậy hắn ta đẩy Nhị Đương Gia ra, lập tức đi về phía cửa doanh trại.
Lần thứ ba rồi, Nhị Đương Gia vẫn không có ý từ bỏ, một mực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260200/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.