Đại phu bắt mạch cho Xảo Nhi xong định vén chiếc chăn đang đắp trên lưng Xảo Nhi ra.
Nhu Nhi lập tức nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, đại phu, ông không được nhìn!”
Cô nương nhà người ta bị thương ở chỗ đó, quả thật không nên nhìn.
Sau khi Phong Tảo đến, đã mấy lần muốn xốc chăn của Xảo Nhi lên, nhưng lại sợ nhìn thấy thứ không nên nhìn.
Nhưng bây giờ thấy Nhu Nhi căng thẳng như vậy, hắn ta không thèm để ý tới nữa.
Không đợi đại phu động tay, hắn ta đã vén chăn trên người Xảo Nhi lên trước.
Xảo Nhi đang mặc y phục, hắn ta không thể nào nhìn thấy vết thương được.
Đại phu lại đứng dậy, ngoảnh đầu nhìn Phong Ly Dạ nói: “Thế tử gia, tuy mạch đập của Xảo Nhi cô nương rất yếu, nhưng lại rất ổn định.”
“Với lại vết thương của Xảo Nhi cô nương đã không còn rướm máu nữa, đã được xử lý cẩn thận rồi, thế tử gia hãy yên tâm.”
Phong Tảo thở phào một hơi, không ngờ y nương của Sở Vi Vân đã đến chữa trị cho Xảo Nhi thật.
Hình như hắn ta… đã trách lầm người ta rồi.
Đắp lại chăn cho Xảo Nhi, Phong tảo vội hỏi: “Vậy tại sao nàng ấy vẫn chưa tỉnh lại?”
“Cô nương người ta bị đánh, bị thương ở chỗ đó cũng rất mất mặt rồi, trong lòng khó chịu, trong thời gian ngắn không thể tỉnh lại được cũng không sao.”
Đại phu nói với Phong Tảo: “Lão phu sẽ đi kê một đơn thuốc, chỉ cần cho nàng ấy uống sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260196/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.