“Sao, sao có thể?” Nhưng lời này cả Hương Lan lại còn hơi lắp bắp.
Quả thật là… có cảm giác khiến người ta sợ hãi.
Rõ ràng là tiểu nha đầu trông xinh đẹp động lòng người như thế, trông có vẻ ngây thơ hồn nhiên đến vậy.
Ai ngờ nàng gϊếŧ người cũng không chớp mắt như vậy?
Nhất là nụ cười thi thoảng nở trên khóe môi, hờ hững lạnh lùng, lại có cảm giác máu lạnh vô tình.
Hương Lan chưa từng thấy nữ tử nào bình tĩnh như vậy.
“Sao lại nhìn ta như vậy? Chưa từng thấy mỹ nữ gϊếŧ người sao?”
Lời này Sở Khuynh Ca dành cho Mục Uyên.
Hương Lan ngước mắt nhìn sang mới phát hiện thiếu trại chủ vẫn luôn nhìn Sở Khuynh Ca chằm chằm, còn chưa từng chớp mắt lần nào.
Mục Uyên khẽ nuốt nước bọt, lập tức thu tầm mắt về.
Trên mặt đỏ ửng một mảng.
Vừa nãy trên gương mặt của nha đầu này lại có sức hút khiến người ta không thể nào dời mắt.
Giống như mang ánh hào quang trên người vậy.
Hắn ta chỉ không cẩn thận đã nhìn đến nỗi ngây dại…
“Đi, tóm gọn hết Hắc Lang bang bọn chúng, xem bọn chúng sau này còn làm hại người thế nào.”
Sở Khuynh Ca giắt dao găm bên hông cất đi.
Sau đó nàng bước đến trước mặt Hương Lan, khảy ngón tay một cái.
Hương Lan lúc này mới giật mình, dao găm của mình đã rơi vào tay Cửu công chúa.
“Công chúa…”
“Con dao đó của ta quý giá lắm, bình thường ta cũng không nỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260188/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.