Sở Khuynh Ca nắm chặt nắm tay phải đang run rẩy của mình.
Không muốn để Xảo Nhi chịu tội, cuối cùng nàng chỉ đành ép bản thân cố gắng bình tĩnh lại.
Nàng quay lại ngồi bên giường nàng cúi đầu nhìn Xảo Nhi vì đau mà khuôn mặt đầm đìa mồ hôi.
“Đừng sợ, để ta nghĩ cách kiểu gì cũng sẽ tốt lên thôi.”
“Em không sợ.” Xảo Nhi lắc đầu nắm lấy nắm tay phải vẫn đang run rẩy của nàng.
Nàng ấy có chút đau lòng: “Công chúa, người đừng tự tạo áp lực quá lớn cho mình, bây giờ em đã đỡ nhiều rồi, không cần đau lòng cho em, em thực sự đỡ rồi.”
“Vậy sao em lại còn đau lòng cho ta?” Sở Khuynh Ca nói nắm đấm đang run rẩy cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Nha đầu Xảo Nhi chẳng qua chỉ là một nữ hài nhi chưa hiểu chuyện.
Hài tử mới mười lăm mười sáu tuổi trong thế kỷ hai mươi mốt chỉ sợ là mới lên cấp ba?
Tại sao lại ức hiếp nàng ấy như vậy?
“Công chúa, người bình an trở về là em vui rồi, bây giờ em không đau nữa, thật đấy.”
Sau khi uống thuốc xong tinh thần của Xảo Nhi tốt hơn nhiều, là lúc ý thức tỉnh táo nhất trong hai ngày qua.
Đại khái là vì công chúa bình an quay về nên nàng ấy thở phào nhẹ nhõm tâm trạng thoải mái tinh thần cũng phấn chấn hơn.
Nha đầu ngốc này chỉ nghĩ đến vị công chúa là nàng.
Thân thể yếu ớt nhưng lòng trung thành đối với nàng vẫn kiên định như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260182/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.