Khuynh Ca thực sự rất tức giận.
Nhưng nàng lại không biết mình tức giận vì cái gì?
Phong Ly Dạ thiện vị Sở Vi Vân nhưng cũng bảo vệ nàng.
Như vậy cũng được coi là một loại biến tướng của “công bằng và công lý.”
Lòng bàn tay nàng siết chặt lại, không biết qua bao lâu nàng mới ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của hắn.
Cười lạnh nhạt, che giấu toàn bộ suy nghĩ, không để người nào biết được.
Nhưng Phong Ly Dạ lại biết rõ, nụ cười này vô cùng hời hợt.
“Thế tử gia tài trí hơn người, mọi chuyện vốn dĩ là như vậy, bây giờ y nương cũng đã chết, thế tử gia đã báo thù giúp ta và Xảo Nhi, ta và Xảo Nhi cảm kích còn không hết, làm sao dám có ý kiến chứ?”
Buông tay xuống, nhẹ nhàng đẩy bàn tay của hắn đang nắm làn váy của nàng ra.
Nàng cười đến rung động lòng người: “Thế tử gia công bằng như vậy, bổn công chúa vô cùng biết ơn.”
Phong Ly Dạ lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay người rời đi.
Xảo Nhi vẫn còn khóc sướt mướt.
Sau khi Lam Vũ đi vào, nàng ấy vẫn còn nằm lì ở trên giường khóc.
Lam Vũ không dám đi qua, tuy rằng quan hệ giữa bọn họ rất tốt, ba người giống như một gia đình tuy ba mà một.
Nhưng mà nam nam nữ nữ thụ thụ bất thân.
Lam Vũ dịu dàng khuyên nhủ: “Xảo Nhi, mặc dù không thể trừng trị được quận chúa nhưng ít ra y nương cũng đã bị trừng phạt rồi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260158/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.