Chương trước
Chương sau
Sau khi Nhu Nhi ra khỏi phòng Xảo Nhi, nàng ta vội vã rời đi dọc theo hành lang bên cạnh.

Nhưng nàng ta không ngờ lại gặp Sở Khuynh Ca ở cuối hành lang.

“Cửu, Cửu công chúa…” Nhu Nhi sững sờ, trong mắt nàng ta xoẹt qua một sự chột dạ.

Sắc mặt Sở Khuynh Ca đột nhiên tối sầm lại, những kẻ xấu này lại muốn bắt nạt Xảo Nhi!

“Ngươi tìm Xảo Nhi làm gì?” Sở Khuynh Ca không hề có ý định né tránh chủ đề này.

Trong lòng Nhu Nhi khẽ chấn động, nàng ta do dự một lúc sau đó nở mới bày ra vẻ mặt cười gượng nói: “Không, không có gì, ta không tìm Xảo Nhi, ta chỉ tình cờ đi ngang qua thôi.”

“Đi ngang qua?” Sở Khuynh Ca nheo mắt lại, nàng đi thẳng về phía Nhu Nhi.

“Đúng, đúng… Đi ngang… Đi ngang qua… Thôi…”

Cũng không biết vì sao, khi Cửu công chúa lại gần nàng ta, Nhu Nhi lập tức cảm thấy một hơi thở chết chóc dày đặc.
Nàng ta theo bản năng lùi về phía sau, cho đến khi đụng phải một cột gỗ, không còn đường lui.

Nhu Nhi ngẩng đầu nhìn Sở Khuynh Ca đang đi tới trước mặt, nụ cười của nàng ta dần dần cứng lại: “Cửu, Cửu công chúa, người… Người định làm gì… A!”

Bốp một tiếng, một cái tát giáng xuống trên mặt Nhu Nhi.

Một cơn đau rát lan ra khắp mặt nàng ta, Nhu Nhi mở to đôi mắt tức giận, trừng mắt nhìn chằm chằm Sở Khuynh Ca.

“Công chúa, tại sao người lại đánh ta?”

“Ta đánh ngươi ta sẽ vui vẻ, ngươi cũng chỉ là một cung nữ thấp hèn thôi, đánh ngươi cũng phải chọn ngày sao?”

Sở Khuynh Ca nói đánh là đánh, nàng lại vung tay lên, bốp bốp đánh xuống mặt Nhu Nhi.

Nhu Nhi bị nàng đánh đến ngẩn người! Đang êm đẹp sao Cửu công chúa này có thể tùy tiện đánh nàng ta được?

Cửu công chúa, tiện nhân Sở Khuynh Ca này đúng là có bệnh!
“Dừng lại, dừng tay lại, người… A! A… Dừng tay… Dừng… A! Cứu mạng, cứu mạng! A…”

Nàng ta càng hét lớn, Sở Khuynh Ca càng đánh hăng say hơn.

Cách đó không xa, có hai thị vệ đi tới.

Nhu Nhi lập tức cầu cứu bọn họ: “Cứu mạng! Cứu mạng! Công chúa đang gϊếŧ… A! Đau quá! Cứu mạng…”

Hai tên thị vệ đưa mắt nhìn nhau, không biết phải làm sao.

Công chúa đang đánh cung nữ, nhưng nàng là công chúa!

Chẳng lẽ bọn họ phải vì một cung nữ mà ra tay với công chúa?

Vấn đề này, hay là… Hay là đi bẩm báo với Phong gia?

Dù sao, đây cũng chỉ là một việc nhỏ, quấy rầy đến Thế tử gia cũng không thích hợp.

Hai người xoay người bước đi.

Nhu Nhi giơ tay lên, cố gắng chặn lại cái tát của Sở Khuynh Ca, nàng ta vừa khóc vừa kêu lên: “Cửu công chúa, bọn họ đã… Đi báo cho Thế tử gia rồi, người còn không dừng tay? Thế tử gia sẽ không tha cho người.”
Nhưng Sở Khuynh Ca lại cười lớn: “Ngươi quá ngây thơ, hay là quá ngu ngốc? Ngươi cho rằng đường đường là Ly Thế tử sẽ quan tâm những chuyện vặt vãnh như hạt đậu giữa các cung nữ sao?”

“Người không sợ Thế tử gia sẽ chán ghét người sao?” Nhu Nhi bị đánh đến choáng váng đầu óc, làm sao có thể để ý bản thân có đang bất kính hay vô lễ hay không?

Bây giờ nàng ta chỉ muốn làm cho người nữ nhân điên loạn Sở Khuynh Ca này dừng tay lại!

Mặt của nàng ta sắp bị đánh nát rồi!

“Ha, ngươi thật là nực cười, ngươi nghĩ ta sẽ quan tâm đến việc ngài ấy nghĩ ta như thế nào sao?”

Cái tát của Sở Khuynh Ca đột nhiên dừng lại, năm ngón tay chụm lại, túm tóc Nhu Nhi rồi lôi nàng ta vào trong viện.

“Cứu mạng, cứu mạng…” Nhu Nhi có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến, sẽ có một ngày bản thân nàng ta lại chật vật thê thảm đến như vậy.
Da đầu truyền đến cảm giác đau nhức, cả người giống như sắp bị Sở Khuynh Ca lột da xuống vậy!

“Cứu mạng… Đau quá! Buông! Buông ra! Đồ điên! Buông ra!”

“A, buông ra… A a a… Công chúa, ta sai rồi, cầu xin người, cầu xin người tha cho ta, a a…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.