Chương trước
Chương sau
“Tránh ra!” Phong Tảo đấm một phát sang đó giống như là đang phát điên lên vậy.

Phong Tứ chỉ muốn ngăn cản hắn ta, chứ không phải thật sự muốn động tay động chân với hắn ta.

Vì vậy, cho dù võ công của Phong Tứ có cao hơn Phong Tảo, nhưng trong chốc lát, hắn ta vậy mà lại không thể đấu lại, lúc nào cũng ở thế yếu hơn.

Một thoáng sơ suất, hắn ta đã bị Phong Tảo đấm cho hai phát!

Lãnh Chiến đứng trên mái nhà của Sở Vi Vân, hắn ta có thể nhìn rõ cuộc chiến ở hậu viện.

Nhưng chỉ cần bọn họ không đến gần phòng của tiểu điện hạ, hắn ta sẽ không quản.

Vì vậy, hắn ta chỉ lạnh lùng đứng quan sát.

“Phong Tảo, ngươi bình tĩnh lại đi! Đừng nôn nổi!” Bốc đồng sẽ làm hỏng việc đấy!

Phong Tứ chỉ phòng thù mà không tấn công, đối mặt với Phong Tảo như đang phát điên lên, hắn ta dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm.
Xoẹt một cái, Lãnh Chiến rút thanh trường kiếm ngay thắt lưng ra, nhìn chằm chằm vào hai người đang dần tiến đến căn phòng.

Đã chuẩn bị để có thể ra tay bất cứ lúc nào.

Phong Tứ từ sớm đã biết hắn ta đang đợi, chợt phân tâm nên liền bị Phong Tảo đấm thêm một phát nữa.

Sau khi đấm một quyền, Phong Tảo lập tức lao về phía phòng của Sở Vi Vân.

Trái tim Phong Tứ chợt thắt lại, bước nhanh tới, ngăn hắn ta lại lần nữa.

“Phong Tảo, ngươi nghe ta nói, người trên mái nhà là một tuyệt đỉnh cao thủ. Ta biết tối nay hai người đã giao đấu với nhau, hắn ta chắc là đã không dốc hết sức!”

“Ta đã điều tra rồi, võ công của hắn ta không hề thua kém ta đâu!”

Vì vậy, nếu bây giờ mà Phong Tảo qua đó sẽ bị Lãnh Chiến gϊếŧ chết!

Ám sát tiểu điện hạ Nam Tấn, Lãnh Chiến gϊếŧ hắn ta, là một đạo lý hiển nhiên! Lãnh Chiến nhất định sẽ không có nương tay!
“Vậy thì cứ để hắn ta gϊếŧ ta đi, để ta chết cùng với Xảo Nhi!” Phong Tảo nghiến răng, đấm vào mặt Phong Tứ.

Cú đấm này hoàn toàn không hề nương tay.

Nếu Phong Tứ né được, hắn ta sẽ tiếp tục lao về phía trước, hắn ta sẽ ngay lập tức đối đầu với Lãnh Chiến.

Cho nên cú đấm này, hắn ta không thể né tránh, chỉ có thể cắn răng chịu.

Phong Tảo bị chính nắm đấm của mình ép đến mức phải lùi lại hai bước.

Nhưng hắn ta hiện tại là một người không cần mạng, huống chi Phong Tứ cũng không dám động thủ thật sự với hắn ta, cho dù có thật sự bị Phong Tứ làm cho bị thương, thậm chí là bị thương nặng, hắn ta cũng sẽ không từ bỏ!

“Phong Tảo! Nghe ta nói, bình tĩnh lại một chút đi!”

Nhưng Phong Tảo hoàn toàn không nghe!

Phong Tứ bất lực, chỉ có thể hét lớn một tiếng: “Phong Tảo, ngươi thật sự nhất định phải hại chết thế tử gia mới chịu dừng lại sao?”
Một câu nói, đã khiến Phong Tảo đột nhiên dừng lại, trừng mắt nhìn hắn ta.

“Phong Tảo, thế tử có trách nhiệm bảo vệ Vân Quận chúa đến hoàng cung Nam Tấn. Nếu giữa đường mà quận chúa bị gϊếŧ, Thế tử gia không hoàn thành nhiệm vụ, chỉ có thể lấy cái chết để đền tội, tính khí của Thế tử ngươi cũng biết rồi đó!”

Phong Tảo không nói gù, chỉ siết nắm đấm của mình càng ngày càng chặt hơn! Trong gió, vẫn có thể nghe thấy tiếng lạch cạch của các khớp xương.

Phong Tứ thở ra một hơi, bất lực nói: “Phong Tảo, có rất nhiều lúc chính thế tử gia cũng rất tiến thoái lưỡng nan, chẳng lẽ ngài ấy muốn nhìn thấy công chúa bị ức hiếp sao?”

“Bây giờ công chúa đang bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh. Tất cả những chuyện này là do chính tay thế tử gia gây ra. Phong Tảo, thế tử gia còn đau đớn hơn ngươi rất nhiều! Nhưng ngài ấy còn có thể làm gì được cơ chứ?”
Nắm đấm của Phong Tảo run lên dữ dội.

Giận dữ, đau đớn, tuyệt vọng nhưng cũng có phần xót xa.

Xót xa cho thế tử gia.

“Chuyện của Xảo Nhi…”

“Không được nhắc tới nàng ấy trước mặt ta!” Nếu như đã không cho phép hắn ta đi báo thù, thì nên đừng nhắc đến chuyện đó nữa!

“Ta chỉ muốn nói với nguoi rằng ta đã cử người đi điều tra chuyện xảy ra tối nay. Người ức hiếp Xảo Nhi là cung nữ bên cạnh quận chủ, tên là Nhu Nhi.”

Phong Tảo trừng mắt nhìn hắn ta.

Phong Tứ lại nói: “Nhu Nhi đó, e rằng… thích ngươi đúng không?”

“Ta không có quan hệ gì với nàng ta cả!” Phong Tảo gào lên.

Phong Tứ bất lực nói: “Nhưng nàng ta quả thật là vì ngươi nên mới đối phó với Xảo Nhi.”

Hắn ta cũng đã tìm thấy được tên nam nhân đó, nhưng quá trình cụ thể, hắn ta không thể nói ra.
Phong Tảo sẽ điên lên mất.

“Nhu Nhi đã chết rồi, nàng ta… chết trong tay Xảo Nhi.”

“Ta không tin!”

“Nhân chứng vật chứng nhận đều đã đủ. Không đến lượt ngươi tin hay không. Xảo Nhi thực sự đã báo thù cho chính mình rồi.”

Phong Tứ nắm lấy bờ vai của hắn ta lắc mạnh: “Còn ngươi, đừng làm khó xử thái tử gia nữa, xem như là ta cầu xin ngươi đấy!”

Phong Tảo chưa kịp nói gì thì một tên thị vệ vội vàng chạy tới, gấp rút nói: “Tướng quân Phong Tứ, Phong gia, Thế tử gia… Thế tử gia ngất đi rồi ạ!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.