Không biết có phải là vì trong đội ngũ có người bị thương hay không.
Tốc độ đi về phía trước hôm nay của đội ngũ không nhanh.
Đến quá trưa, Phong Li Dạ lại hạ lệnh cho người cắm trại, tạm dừng đi tiếp.
“Công chúa, hôm nay không đi vội.” Lam Vũ đi nghe ngóng tin tức về bẩm báo.
Thấy công chúa mặc y phục đơn giản, Lam Vũ kinh ngạc một hồi: “Công chúa, người muốn ra ngoài sao? Thân thể của người…”
“Đã khỏe rồi.” Lời này Khuynh Ca nói hơi nhanh, hơi thở không ổn định, vậy mà lại ho vài tiếng.
Sắc mặt Lam Vũ trầm xuống, vội nói: “Công chúa, sức khỏe của người vẫn chưa hồi phục như trước, không thể làm loạn, người muốn đi đâu, ta đi cùng người.”
“Ngươi ở lại đây đi.”
“Công chúa…”
“Ta phải về một chuyến, ngươi phải giúp ta.”
…Lam Vũ bị để lại.
Dầu rằng có không cam tâm tình nguyện.
Nhưng hắn ta biết công chúa đã quyết tâm làm chuyện gì đó, người thường căn bản là không cản được.
Giờ phút này, công chúa đi rồi, hắn ta một mình giữ cửa bên ngoài, nhìn sân sau tĩnh lặng có phần không hiểu.
Rõ ràng biết công chúa một mình ra ngoài là chuyện vô cùng nguy hiểm, sao hắn ta lại bị công chúa thuyết phục rồi?
Cách đó không xa, Phong Tứ bê khay đến.
“Phong Tứ tướng quân, đưa đồ cho ta là được rồi.” Lam Vũ đứng ngoài cửa, chưa từng rời đến nửa bước.
“Ta mời đại phu đến thăm công chúa.” Phong Tứ kiên trì.
Lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260090/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.