Khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Sở Vi Vân làm Nam Khánh nhất thời cảm thấy có chút chán ghét.
Đó là một sự chán ghét đến từ tận sâu trong tiềm thức, hoàn toàn không phải cố ý.
Bởi đứa con gái Nam Tinh mà bà ta tự hào nhất chưa bao giờ sụt sùi như thế.
Dù cho Nam Tinh có rơi lệ, nước mắt cũng chỉ thấm ra một chút rồi biến mất.
Trên đời chẳng có bao nhiêu người có được may mắn nhìn thấy nước mắt của Nam Tinh.
Nói gì tới nước mắt đầm đìa.
Nữ hoàng thôi không nhìn nữa, bà ta quay qua Sở Khuynh Ca: “Ngươi… Thật sự không phải Vân Nhi sao?”
Khoảnh khắc rung động đã qua, Sở Khuynh Ca hoàn hồn, mặc dù không đẩy nữ hoàng ra nhưng thái độ cũng khá lạnh nhạt giữ khoảng cách.
“Khuynh Ca bái kiến Nữ hoàng bệ hạ.”
Đối mặt với nữ hoàng cao quý, một công chúa nhỏ bé như nàng vẫn không thấp hèn không kiêu ngạo, thậm chí từ đầu tới cuối hàng lông mày vẫn lặng lẽ toát lên niềm kiêu hãnh!
Đây mới là thái độ nên có ở Nam Tinh.
“Thật sự… Không phải ư?” Thật thất vọng!
Nam Khánh thật sự rất thất vọng!
Thậm chí có vài phần tuyệt vọng.
Sở Khuynh Ca mím nhẹ môi không nói thêm gì.
Hàn Thượng cung và Nữ quan đại nhân Trương Nham cùng tới gần đỡ Nam Khánh: “Bệ hạ.”
Trương Nham thấp giọng nói: “Vị này là Cửu công chúa nước Sở, Sở Khuynh Ca.”
Sở Khuynh Ca gật đầu, đáp lại bằng một nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260065/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.