Chương trước
Chương sau
Nam Dương đưa Sở Vi Vân đang rất không cam tâm rời đi.

Những hoàng tử công chúa khác cũng hành lễ lui xuống.

Phong Ly Dạ trừng mắt nhìn Sở Khuynh Ca, trầm giọng, nói: "Thân thể nàng còn chưa khỏe hẳn, không được vận động quá nhiều."

Lời này của hắn, rõ là để cho Nam Khánh cũng nghe thấy.

Cửu công chúa của bọn hắn giờ đây bị thương, làm sao còn có thể chữa bệnh cho nữ hoàng bệ hạ của họ?

Phong Ly Dạ nhìn chằm chằm Sở Khuynh Ca, ánh mắt hiện lên tia nhìn cảnh cáo.

Bề ngoài Nam Khánh bệ hạ nhìn thì có vẻ hiền hậu, nhưng thật chất bên trong bà ta không hề hòa nhã dễ gần như vậy.

Nha đầu này chẳng hiểu biết chút gì, vừa mới đến đã dám tiếp cận bệ hạ.

Chưa cần nói bệ hạ có thù ghét gì với nàng ta không, nhưng mọi người trong cung, ai cũng đều đã có rất nhiều đánh giá về nàng.

Ngay cả Trưởng công chúa Nam Dương đang định rời đi cũng phải ngoảnh đầu lại nhìn nàng một cái.

Vừa mới đến đã gây chuyện, khiến người khác sinh lòng căm ghét, nàng cũng thật to gan, không sợ chết sao?

"Ta đã nói là ta chỉ bị thương nhẹ thôi, đã sớm không việc gì rồi mà."

Sở Khuynh Ca đón nhận ánh mắt của Phong Ly Dạ, sau đó bờ môi mỏng bạc của nàng khẽ mấp máy.

Ta, chính là ta cố ý làm thế, bổn công chúa hành sự chưa bao giờ biết tiết chế, hiểu không?

Nàng mặc kệ Phong Ly Dạ, đi đến chỗ Nam Khánh đang ngồi trên cao, đoạn nói: "Bệ hạ, có thể vào nội đường, để ta bắt mạch kỹ lại cho người được không?"

"Được, nghe lời ngươi."

Nam Khánh chậm rãi đứng dậy.

Hàn Thượng cung và Trương Nham vội đi nàng ta đỡ bà ta dậy.

Nam Khánh nhìn nàng ta Phong Ly Dạ, bấy giờ hắn vẫn trong điện, đôi mắt của bà ta hiện ra một tia nhìn ranh mãnh, giống như đã nhìn thấu hết tất cả.

"Thế tử gia yên tâm, công chúa là khách quý của trẫm, ta sẽ không đối xử lạnh nhạt với nàng, càng không để... nàng phải chịu ấm ức đâu."

Lời cuối này khiến Phong Ly Dạ bất giác cảm thấy năm đầu ngón tay cứng ngắc.

Trước mặt Nam Khánh, vậy mà hắn lại để lộ tâm tư của mình dành cho nữ nhân chết tiệt này rồi!

Một ngày nào đó, khi Nam Khánh muốn đối phó lại hắn, chắc chắn bà ta sẽ lợi dụng Sở Khuynh Ca!

Nên sớm biết vị nữ đế Nam Khánh này thông minh hơn người, hắn ngàn vạn lần không nên để lộ mình và Sở Khuynh Ca có dây dưa nhau trước mặt bà ta mới đúng!

Phong Ly Dạ chắp tay kính lễ rồi đi ra ngoài.

Lần này, hắn không chút do dự.

Nữ vương bệ hạ này, ngay cả nữ nhi của Nam Tinh cũng không cho ở lại, vậy mà lại cho phép một Cửu công chúa của Sở quốc ở lại trong cung điện!

Chuyện này nhanh chóng truyền khắp triều đình.

Sở Vi Vân ở tại cung điện của Nam Dương, từ lúc ở đây nàng ta cứ nơm nớp lo sợ, tâm phiền ý loạn.

Linh Lung cũng không nhìn thấu được rốt cuộc giờ đây Nam Khánh nữ hoàng đang nghĩ gì.

Rõ ràng bà ta biết rõ quan hệ tranh chấp phức tạp giữa trưởng nữ tử và tôn nữ mình, ấy thế mà lại để họ ở cùng nhau, thật sự bà ta không sợ Nam Dương sẽ làm hại Sở Vi Vân sao?

"Làm sao đây? Ta không muốn chết dưới tay nữ nhân này!"

Sau khi Sở Vi Vân đóng cửa phòng lại, nàng ta lập tức kéo tay Linh Lung lại nói: "Ngươi mau nghĩ cách cho ta."

"Tạm thời ta cũng không nghĩ ra được cách gì, hơn nữa cũng đâu có nguy hiểm như công chúa tưởng tượng chứ!"

"Sao lại không nguy hiểm? Ngươi chưa từng nhìn thấy bộ dạng của bà ta đâu, nàng ta còn mặc cả áo giáp sắt vào cung điện cơ đấy!"

Luồng hơi thở bức người lạnh lẽo đáng sợ kia, vừa nhìn là biết là một nữ ma đầu giết người không ghê tay.

Nhất là hôm nay bà ta còn mặc cả áo giáp sắt, mặc dù trước lúc vào điện đã bị đám cung nữ kiểm tra kỹ lưỡng nhưng vẫn lờ mờ nhìn thấy vết máu...

Sở Vi Vân vừa nghĩ nàng ta thôi cơ thể đã run lẩy bẩy!

Sợ hãi thật sự.

Thấy dáng vẻ bồn chồn lo lắng của Sở Vi Vân, Linh Lung không khỏi cau mày, nói: "Người lo sợ gì chứ? Nàng ta sẽ không đời nào dám trực tiếp đối phó với người đâu."

"Vậy những lúc không quang minh chính đại thì sao?"

"Bà ta sẽ không làm đâu, ít nhất là sẽ không để người xảy ra chuyện bất trắc ở địa bàn của bà ta, thậm chí bà ta còn bảo vệ người nữa."

Linh Lung bình tĩnh lại, cuối cùng nàng ta cũng hiểu rõ dụng ý của Nam Khánh.

Quả là một nữ vương biết suy trước tính sau.

Linh Lung lạnh lùng hừ một tiếng: "Nam Khánh muốn lợi dụng Nam Dương, để nàng ta nàng ta bảo vệ công chúa, đúng là đần độn, người hoảng lên cái gì chứ!"

Loại người ngu đần như Sở Vi Vân, làm sao có thể có được trái tim của Nam Khánh?

Thái hậu đã chọn phải đồ phế vật không có tác dụng gì như Sở Vi Vân, nhiệm vụ lần này, rốt cuộc là có thể hoàn thành không đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.