Sở Khuynh Ca xoay người rời đi, đúng thật là nàng còn chuyện rất quan trọng cần phải đi ra ngoài xử lý.
Về phần vì sao nàng lại vì nam nhân này mà vùng dậy với Nam Dương?
Ai biết được chứ? Có lẽ sáng sớm thấy có người thổ huyết, não bị co lại.
Lam Vũ và Mục Uyên đi theo sau lưng nàng.
Chỉ là không ai ngờ rằng, phía sau bọn họ còn có thêm hai người nữa, Phong Tảo và... Thế tử gia!
Hắn đi theo ra ngoài làm gì chứ?
Sứ giả nước Sở muốn xuất cung cũng không khó, nhưng vẫn là câu nói đó, hoàng cung Nam Tấn kém xa sự nghiêm ngặt và phép tắc ở hoàng cung nước Sở.
Dân phong Nam Tấn thoải mái, từ mỗi người trong hoàng thất cho tới tất cả dân chúng đều không nói nhiều về những lễ nghi phiền phức.
Đây mới là đất nước mà Sở Khuynh Ca thích nhất!
Một đất nước giống như nước Sở, hở một tí là lại phải hành lễ, hở một tí là lại nói nữ tử phải tam tòng tứ đức, điều này chính là sự lạc hậu của xã hội...
Không đúng, xã hội của người ta chỉ chưa tiến triển thôi, còn chưa lên thì có cái gì mà thụt lùi.
Sau khi rời khỏi hoàng cung, bọn họ lên xe ngựa, đi tới dãy phố phồn hoa nhất.
Lúc xuống xe ngựa, Lam Vũ không nhịn được nhỏ giọng nói: "Công chúa, Thế tử gia vẫn luôn đi theo phía sau chúng ta."
Sở Khuynh Ca ngoái đầu nhìn lại, quả nhiên tên kia cũng vừa mới xuống ngựa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2259994/chuong-436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.