Phong Cửu Khanh sửng sốt một lúc, tùy ý phất phất ống tay trường bào, vốn là ông ta không hề để tâm chút nào.
Chỉ nghe thấy tiếng 'phập' vang lên ba lần, ba cây ngân châm lập tức cắm vào cột gỗ cách đó không xa.
Nhìn lại tay áo của mình, vậy mà lại bị ngân chân kia đâm xuyên qua, tạo thành một lỗ kim nho nhỏ.
Nha đầu này, cũng coi như còn chút bản lĩnh.
Ngước mắt nhìn lên, nào đâu còn thấy bóng dáng của Sở Khuynh Ca nữa?
Phong Cửu Khanh không sốt ruột, ung dung bước về phía đằng sau tế đàn.
"Chỗ này của ta, nhiều đường lắt léo, chằng chịt, ngươi không thoát ra ngoài được đâu, ngoan ngoãn ra đây chịu chết đi."
Ông ta đi rất chậm, nhưng chỉ trong nháy mắt, bóng dáng đã đi qua rất nhiều nơi.
Giọng nói nhỏ nhẹ, giống như một làn gió lướt qua bên tai nhưng lúc nào cũng kề sát, âm vang mãi.
Sở Khuynh Ca không cả dám hít thở mạnh!
Nơi này bày bố rất nhiều trận pháp, nàng không thể nhìn thấy rõ.
Chẳng trách sao ông ta lại có thể thản nhiên như thế, bởi vì ông ta đã sớm đoán trúng, rằng không có ông ta dẫn đường thì nàng không thể ra khỏi đây được!
Lúc này Sở Khuynh Ca thật sự cảm thấy căng thẳng, đúng là ông ta đã nổi lên ý định giết nàng, không chạy thoát được thì nàng chỉ có duy nhất một con đường chết!
Nhưng tại sao cứ nhất định phải giết nàng mới được?
Không biết bản thân đã đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2259963/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.