Điện Khâm An bị cháy, chắn chắn là do Phượng Cửu Khanh tự mình phóng hỏa.
Nếu không thì đã nhiều năm như vậy vẫn luôn không có chuyện gì, mật thất chứa đầy tranh chân dung của Nam Tinh đã bị thiêu rụi thành bình địa chỉ sau một đêm sau khi nàng bị phát hiện ra?
Ông ta không muốn để nàng hỏi thêm bất kỳ điều gì nữa, như những câu hỏi mà ông ta đã không trả lời đêm qua.
Phượng Cửu Khanh lại đang tránh mặt, bây giờ đi tới điện Khâm An, thì có thể tìm được gì cơ chứ?
Sở Khuynh Ca dựa vào cửa, cả người cuối cùng cũng hoàn toàn bình tĩnh lại. “Không sao, ta không đi nữa.” Nàng xoay người trở về phòng.
“Cửu công chúa!”
Phong Tảo từ cổng Đông Sương đuổi đến.
Nhìn thấy Thất Xảo đứng sau Khuynh Ca, Phong Tảo mỉm cười với nàng ta: “Xảo Nhi.”
“Ta không phải Xảo Nhi!” Thất Xảo cau mày, phiền muốn chết, nàng ghét nhất là người khác gọi nàng là Xảo Nhi.
Phong Tảo không để tâm, hắn ta quay sang Khuynh Ca: “Công chúa, xin người hãy gặp thế tử gia!”
“Có gì đáng để gặp chứ?” Sở Khuynh Ca bĩu môi, trong lòng nặng nề, nàng còn phải đi hầu hạ đứa trẻ lớn xác đó nữa, nàng không có tâm trạng.
Tuy nhiên, chân nàng vừa bước vào phòng đã rụt lại.
Lam Vũ lập tức nói: “Công chúa, ta tới đây là để chào người, ta phải đi ra ngoài tìm thợ rèn.”
Bỏ những lời này, Lam Vũ, Thất Xảo và Phong Tảo cũng chào nhau rồi rời đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2259945/chuong-458.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.