Không ai biết tại sao khi nhắc đến cửu công chúa, Sở Nhan lại kích động đến mức không thể kiềm chế bản thân được.
Thậm chí sau một hồi kích động, khí huyết của ông ta dâng trào, đột nhiên hai mắt tối sầm lại, rồi ngất đi.
“Tướng quân!” Phong Ly Dạ đỡ ông ta lại, quay đầu nhìn về phía Phong Tứ.
Phong Tứ vẻ mặt bất lực: “Ta... Ta không biết bắt mạch.”
Phong Ly Dạ bất lực, vì vậy hắn chỉ có thể nắm tay Sở Nhan và truyền chân khí của mình vào trong cơ thể của ông ta.
Tuy nhiên, Phong Tứ rất lo lắng: “Thế tử gia, thân thể của ngươi còn chưa hồi phục, không nên động lung tung đến chân khí, để ta làm cho.”
“Không thành vấn đề.” Phong Ly Dạ không hề buông ra, cho nên Phong Tứ không có cơ hội vận công chữa thương cho Sở Nhan tướng quân thay cho hắn.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Sở Nhan mới từ từ tỉnh lại.
Sau khi tỉnh dậy, ông ta cũng đã bình tĩnh trở lại.
Phong Tứ nói: “Sở tướng quân, ban nãy ngài nói cửu công chúa là có ý gì?”
Sở Nhan nhìn hắn, trong căn phòng tôi tăm cho dù có giơ tay cũng không thấy ngón tay, vóc dáng thì chỉ có thể mơ hồ phân biệt được.
Một nhóm người thậm chí còn chưa bao giờ nhìn thấy chính diện...
Trong lòng ông ta đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, cuối cùng chỉ lắc đầu: “Không sao, ta... không biết cửu công chúa gì cả.”
Phong Tứ liếc nhìn Phong Ly Dạ một cái, lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2259898/chuong-483.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.