Hô hấp của Phong Ly Dạ rốt cuộc mới ổn định trở lại, mặt không chút biến sắc nói: "Sao ông ta có thể biết Cửu công chúa?"
"Ngày ấy lúc tướng quân được cứu ra có hỏi qua con gái của Nhàn Phi, là thuộc hạ nói cho ông ta biết con gái của Nhàn Phi hiện tại cũng đang ở Nam Tấn."
Phong Tứ nói xong mới nhận thức được hai người bọn họ đứng ở đây nói về chuyện của Sở Nhan, lại không chút dè dặt tới Cửu công chúa.
Đây không phải là phong cách làm việc của họ, huống hồ sau chuyện Cửu công chúa lừa gạt thế tử gia, bày ra kế hoạch làm phu quân trọng thương đó thì Phong Tứ vốn đã không còn tin tưởng Cửu công chúa nữa.
Nhưng mà tại sao, lúc này nói chuyện cơ mật như vậy mà lại quên mất đề phòng người kia chứ?
Sắc mặt Phong Tứ bỗng biến đổi nhìn thế tử gia, nhưng người kia vẫn trước sau như một mặt tĩnh như nước, không hề thay đổi.
Vào lúc Phong Tứ không biết có nên nói tiếp hay không, nữ tử trong phòng lại loạng choạng vọt ra.
"Quay đi!" Sắc mặt trước đó vẫn luôn bình tĩnh như thể núi Thái Sơn có sập cũng không hoảng loạn của Phong Ly Dạ lập tức thay đổi, hắn phất tay một cái, chăn trên giường thoáng bay vụt tới rồi quấn vào người của Khuynh Ca.
Nàng không ý thức được y phục trên người mình vốn không chỉnh tề.
Nhưng nàng nghe được hai chữ khiến nàng kích động đến mức không màng gì nữa.
Sở Nhan!
Tay chân luông cuống tóm lấy cái chăn, nàng nhanh chân sai bước tới hỏi vội: "Ngươi nói cái gì? Người đêm qua các ngươi cứu ra đó, là Sở Nhan?"
"Cửu công chúa..." Phong Tứ bày ra vẻ mặt khó xử.
Thật là đáng chết, sao lúc này lại không nghĩ tới chuyện này là cơ mật, không thể để cho người ngoài biết vậy chứ?
Lẽ nào trong lòng của bản thân hắn ta, Cửu công chúa không phải là người ngoài?
Nhưng mà Cửu công chúa vốn không phải là người của bọn họ.
Từ khi nào mà hắn ta làm việc lại bất cẩn như vậy chứ?
"Ta hỏi ngươi, người đêm qua được cứu ra đó, rốt cuộc có phải là Sở Nhan hay không?"
Nàng tưởng rằng là Nam Tinh, nhưng lại cảm thấy không thể nào là Nam Tinh được.
Nhưng sao cũng không thể ngờ được, vậy mà lại là Sở Nhan! Là người phu quân trong truyền thuyết của Nam Tinh.
Nàng chìa tay ra muốn kéo Phong Tứ lại, hỏi: "Rốt cuộc có phải hay không?"
Nhưng lại quên mất hai tay mình vốn đang nắm chặt lấy chăn, tay nhẹ buông ra cũng khiến một góc chăn lập tức rơi xuống.
Phong Tứ cũng không dám liếc mắt nhìn tới, cuống quít quay đầu đi chỗ khác.
Chỉ là trong khoảnh khắc thoáng nhìn qua, hắn ta lại thấy một Cửu công chúa bình thường cố chấp, kiên cường hơn cả một người nam nhân nay lại... Có tia nước nơi khóe mắt vẫn còn chưa kịp khô đi.
Lẽ nào là lúc nãy do thế tử gia dừng lại đột ngột nên mới rơi lệ sao?
Trong lòng hắn ta lại như có một bàn tay vô hình nào đó hung ác siết chặt lại.
Một người cứng cỏi như nàng... Ấy vậy mà cũng sẽ có lúc rơi lệ.
Phong Ly Dạ giương tay lên, cửa phòng lập tức bị đóng sầm một tiếng trước mặt của Phong Tứ.
"Ngươi..." Khuynh Ca còn muốn lao ra ngoài.
Nàng muốn hỏi rõ người đưa đưa ra đó rốt cuộc có phải là Sở Nhan hay không?
Với chuyện, Sở Nhan bây giờ đang ở đâu?
Người mà đã chết trên chiến trường theo lời truyền miệng đó, tại sao lại còn sống?
Nếu như Sở Nhan có thể sống, vậy thì có phải Nam Tinh cũng vậy không?
Có phải là Nam Tinh cũng còn sống?
Rốt cuộc là Sở Nhan biết chuyện gì?
Phong Ly Dạ không nhìn ra được lúc nàng nghe cái tên Sở Nhan đó tại sao lại lo lắng như vậy?
Một công chúa lớn lên trong thâm cung như nàng, có quan hệ gì với Sở Nhan chứ?
Tại sao Sở Nhan lại gọi tên nàng?
Nhưng có một chuyện mà trong lòng hắn biết rất rõ, rằng nếu để cho nàng biết chuyện này thì có muốn nàng mặc kệ là điều không thể nào.
"Nàng chắc chắc muốn theo ta ra ngoài với bộ dạng như này sao?" Hắn cúi đầu, ánh mắt lại quét trên người nàng lần nữa.
Ham muốn vất vả lắm mới dằn xuống được, trong chớp mắt lại tuôn trào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]