Đêm dài đằng đẵng, không thể nào ngủ yên.
Sau đó, Mộ Bạch dẫn Sở Khuynh Ca đến một nơi.
Lúc đến đây thì không thể không nói một câu, Sở Khuynh Ca thật sự rất thích hoàng cung Nam Tấn.
Ra vào tự nhiên, lấy đâu ra nhiều quy tắc như vậy chứ?
Hoàng tử và khách ngoại quốc muốn rời cung, thị vệ thủ môn lập tức cho qua, cũng không cần lệnh bài linh tinh gì.
Nơi này, thật sự là một nơi muốn làm cái gì thì làm… Khụ, không phải, là một quốc gia tự do.
Những quốc gia khác, chỉ sợ là cũng không bằng một phần vạn sự tự do của Nam Tấn.
Nơi bọn họ đến không tính là quá xa hoàng cung, là một ngọn núi.
Trên sườn núi, có một gian nhà gỗ nhỏ.
Khoảnh khắc Sở Khuynh Ca bước vào cửa thì nàng gần như là đã bị sốc.
“Súng săn… Đây là súng săn! Nó đến từ đâu vậy?”
Không phải niên đại này săn thú bằng cung tên sao? Vậy mà còn có cả súng săn?
Đùa nàng đấy à? Có phải nàng đã rơi vào một không gian không cổ không hiện không vậy?
“Nàng biết thứ này?” Mộ Bạch cũng kinh ngạc.
Thứ này là được hắn ta nhặt trên vách núi, quả thực được gọi là súng săn.
Chỉ có điều, niên đại của nó quá xa xưa, đã muời mấy năm không có ai động tới nó.
Cũng không có ai sử dụng
“Nơi này là chỗ của ai?” Trái tim Sở Khuynh Ca bỗng nhiên thắt chặt, nàng mơ hồ, trong lòng nảy sinh một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2259862/chuong-501.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.