Chương trước
Chương sau
Nơi bọn họ đang ở hiện tại chính là một nhà dân cũ nát, dọn dẹp sơ qua cũng miễn cưỡng có thể ở được.

Nhưng mà, phòng bếp quả thực là rất dơ bẩn. Lúc Sở Vi Vân đi vào cũng suýt đã bị khói làm ngạt chết.

Một cỗ mùi vị ẩm mốc.

Phong Tảo đang pha thuốc, nhìn thấy người kia vào cửa lại thoáng siết chặt nắm đấm.

Sở Vi Vân sợ đến cuống cuồng lùi về sau hai bước, lùi ra phía sau của Phong Tứ.

"Phong Tứ đại ca..."

Phong Tứ nhìn Phong Tảo, dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn ta bình tĩnh lại: "Ngài ấy muốn tự mình pha thuốc cho tướng quân uống."

Nữ nhân độc ác này sẽ tốt bụng vậy sao?

Phong Tảo lạnh lùng nhìn Sở Vi Vân.

Mặc dù Sở Nhan và người này là cha con ruột, nhưng mà một người như vậy, cho dù có là cha mẹ ruột đi nữa cũng chưa chắc đã thành tâm đối đãi.

Chỉ là muốn thể hiện một phen trước mặt Thế tử gia mà thôi.

"Hừ!" Phong Tảo lạnh lùng hừ một tiếng, ném đi cây quạt trong tay rồi xoay người rời đi.

"Phong Tứ đại ca, tại sao hắn lại chán ghét ta như vậy? Có phải ta làm sai chỗ nào khiến hắn..."

"Quận chúa, không còn sớm nữa, tranh thủ đi ạ!" Phong Tứ cũng xoay người rời đi, để lại cho người kia một bóng lưng lạnh lùng không chút nhiệt độ.

Vẻ oan ức trong mắt Sở Vi Vân đã lập tức chuyển thành oán giận.

Lại có thể quay lưng trước một mỹ nhân điềm đạm đáng yêu như vậy, một chút thương tiếc cũng không có, hắn ta có phải là nam nhân không vậy?1

Lúc nãy nhìn thấy hắn ta che chở cho mình không để Phong Tảo đả thương, Sở Vi Vân còn tưởng rằng Phong Tứ đã động tâm với mình rồi.1

Thật sự đúng là lãng phí cảm tình!

Nàng ta đi tới cầm lấy cây quạt mà Phong Tảo bỏ lại khi nãy muốn pha thuốc, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Chỉ là, trong phòng bếp không có ai cả.

Sở Vi Vân xoay người đi tới cửa thăm dò phía xa, vẫn có thể nhìn thấy Phong Tảo và Phong Tứ đứng dưới tán cây, không biết đang nói cái gì.

Ở đây không còn ai khác!

Nàng ta đóng cửa phòng lại, lúc nay mới quay trở lại trước bếp lò, cẩn thận từng chút một lấy bao thuốc giấu trong ngực mình ra.

Nửa canh giờ sau, Sở Vi ân bưng một bát thuốc nóng hổi đi ra từ phòng bếp.

Trông bộ dạng có chút chật vật.

Trước giờ nàng ta chưa từng làm mấy chuyện nặng nhọc kiểu này, chung quy đây cũng là lần đầu tiên trong đời mà nàng ta nấu thuốc.

Sở Nhan nhìn đôi tay đang nâng chén thuốc, trong lòng lại cảm thấy rất cảm động.

"Vân nhi cực khổ vì ta như vậy, thực sự khiến ta rất áy náy."

Ông ta nhận lấy chén thuốc, nhưng không uống liền mà chỉ nhìn người kia rồi cảm khái.

"Vân nhi, mấy năm này con có khỏe không? Thái hậu và Hoàng thượng đối xử với con như nào?'

Sở Vi Vân lại nhìn chằm chằm vào bát thuốc, lòng thầm nghĩ sao người này lại còn không nhanh uống đi, ở đó phí lời làm cái gì không biết?

Dường như Phong Ly Dạ đã ra ngoài rồi, cũng không biết là đi đâu. Nếu như hắn trở về thì bản thân nàng ta sẽ không tiện ra tay được.

Nhưng nàng ta vẫn cố gượng cười khẽ, dịu dàng nói: "Thái hậu nương nương và hoàng thượng đối xử với con rất tốt, Vân nhi cũng sống rất khỏe mạnh, phụ thân không cần lo lắng."

Nàng ta nhẹ nhàng đẩy chén thuốc trong tay ông ta, cười càng lúc càng dịu dàng: "Phụ thân, thuốc sắp nguội rồi, tranh thủ uống lúc còn nóng chứ ạ?"

Phong Tứ cũng nói: "Sức khỏe của tướng quân còn yếu, vẫn nên tranh thủ uống thuốc trước đã."

"Hay, hay, thuốc mà Vân nhi tự tay nấu dĩ nhiên ta phải uống rồi."

Ông ta nghiêm túc cầm chén thuốc đưa lên bên mép, trông như sắp uống xong rồi.

Sở Vi Vân có chút không giấu được vui sướng, đầu ngón tay siết chặt lại kích động đến căng thẳng.

Chén thuốc này sẽ không để cho ông ta phát độc mà chết ngay lập tức, nhưng mà ông ta nhất định sẽ không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai.

Chờ tới khi ông ta uống xong thuốc, nàng ta sẽ nhanh chóng tìm cớ rời đi.

Sau hai canh giờ khi thuốc phát huy tác dụng, Sở Nhan chắc chắn sẽ bị trúng độc mà chết.

Tới lúc đó dù có bị người khác nghi ngờ là nàng ta làm, nhưng mà cũng không có bằng chứng gì xác thực.

Dù sao có trời mới biết sau khi nàng ta rời đi, Sở Nhan sẽ có ăn hay uống cái gì khác nữa hay không?

Chờ đến khi người kia chết rồi, sẽ không còn ai vạch trần chuyện nàng ta giả thân phận là con gái của Nam Tinh nữa.

Cả đời này, nàng ta sẽ mãi là con gái của Nam Tinh!

"Phụ thân, uống nhanh lúc còn nóng ạ. Đợi khi sức khỏe hồi phục rồi, con gái sẽ cùng cha về nhà."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.