Nơi bọn họ đang ở hiện tại chính là một nhà dân cũ nát, dọn dẹp sơ qua cũng miễn cưỡng có thể ở được.
Nhưng mà, phòng bếp quả thực là rất dơ bẩn. Lúc Sở Vi Vân đi vào cũng suýt đã bị khói làm ngạt chết.
Một cỗ mùi vị ẩm mốc.
Phong Tảo đang pha thuốc, nhìn thấy người kia vào cửa lại thoáng siết chặt nắm đấm.
Sở Vi Vân sợ đến cuống cuồng lùi về sau hai bước, lùi ra phía sau của Phong Tứ.
"Phong Tứ đại ca..."
Phong Tứ nhìn Phong Tảo, dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn ta bình tĩnh lại: "Ngài ấy muốn tự mình pha thuốc cho tướng quân uống."
Nữ nhân độc ác này sẽ tốt bụng vậy sao?
Phong Tảo lạnh lùng nhìn Sở Vi Vân.
Mặc dù Sở Nhan và người này là cha con ruột, nhưng mà một người như vậy, cho dù có là cha mẹ ruột đi nữa cũng chưa chắc đã thành tâm đối đãi.
Chỉ là muốn thể hiện một phen trước mặt Thế tử gia mà thôi.
"Hừ!" Phong Tảo lạnh lùng hừ một tiếng, ném đi cây quạt trong tay rồi xoay người rời đi.
"Phong Tứ đại ca, tại sao hắn lại chán ghét ta như vậy? Có phải ta làm sai chỗ nào khiến hắn..."
"Quận chúa, không còn sớm nữa, tranh thủ đi ạ!" Phong Tứ cũng xoay người rời đi, để lại cho người kia một bóng lưng lạnh lùng không chút nhiệt độ.
Vẻ oan ức trong mắt Sở Vi Vân đã lập tức chuyển thành oán giận.
Lại có thể quay lưng trước một mỹ nhân điềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2259851/chuong-508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.