Sở Nhan nhìn đoản đao trong tay người kia, cả người cứng đờ.
Sở Vi Vân lại nhìn sang Phong Tứ, dịu dàng nói: "Phong Tứ đại ca, ta muốn trò chuyện kĩ hơn với phụ thân ta một chút, hay là huynh..."
"Được, vậy ta không quấy rầy nữa." Cha con xa cách mười mấy năm trời, khó khăn lắm mới gặp lại, kì thực Phong Tứ không nên làm phiền.
Huống chi, nhìn sắc trời như này thì dĩ nhiên chẳng bao lâu nữa thế tử gia sẽ trở về, bảo hắn ta đưa Sở Vi Vân trở về.
Khoảng thời gian cha con ít ỏi kia, thật quý giá vô cùng.
Phong Tứ ra ngoài cửa, cũng cẩn thận đóng cửa phòng lại cho hai người kia.
Sở Vi Vân cầm đoản đao, chậm rãi bước về phía Sở Nhan: "Phụ thân, cha ngồi trên ghế đi, con giúp cha cạo râu mép."
Sở Nhan lại không nhúc nhích, Sở Vi Vân bên này chau mày nói: "Sao thế, phụ thân? Cha không tin con?"
"Con là con gái của ta, sao ta lại có thể không tin con được?" Ấy nhưng sắc mặt của Sở Nhan lại có chút lạnh lẽo.
Sở Vi Vân mấp máy môi: "Chúng ta là cha con, tại sao phải nói mấy câu này, không phải rất khách khí sao? Phụ thân, cha ngồi đi, để con giúp cha cạo râu mép."
Cuối cùng, dưới sự dìu dắt của người kia, Sở Nhan cũng ngồi xuống ghế.
Sở Vi Vân đứng phía sau lưng ông ta, nắm đoản đao trong tay thật chặt.
Nếu như lúc này giết chết ông ta, hậu quả phải đối mặt với Phong Ly
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2259846/chuong-510.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.