Phong Ly Dạ vẫn không lên tiếng, mồ hôi trên trán không ngừng túa ra.
Chỉ cần nhìn những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu này, đã có thể biết rằng hiện tại hắn đang thực sự rất khó chịu.
Theo bản năng của người hành nghề y, Sở Khuynh Ca vô thức hỏi: “Có muốn ta xem qua cho chàng không?”
Vừa dứt lời, mặt nàng đã đỏ như gan lợn.
Làm thế nào... làm thế nào mà nàng có thể xem cho hắn được?
Phong Ly Dạ nhướng mắt, hằn học liếc nhìn nàng!
Dùng tay bắt nạt hắn còn chưa đủ, còn dùng lời nói để khiêu khích hắn nữa sao?
“Ta không có ý gì khác? Ta chỉ... quên mất chỗ chàng bị thương...”
Khuynh Ca chưa bao giờ xấu hổ như vậy, tự nàng ra tay nên nàng biết nặng nhẹ như thế nào, nhưng nàng thực sự không cố ý.
“Không phải... chàng bị di chứng gì đó chứ?”
“Nàng hi vọng… bổn thế tử bị di chứng gì sao?” Phong Ly Dạ trừng mắt nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi.
Muốn hắn hoàn toàn bị phế, để tác thành nàng và Mộ Bạch, để cả hai cao chạy xa bay cùng nhau à?
Mơ đẹp quá nhỉ! Làm sao hắn có thể bị nàng hủy hoại dễ dàng như vậy?
“Ta không có ác ý.” Khuynh Ca lẩm bẩm cái miệng nhỏ, tại sao lại nhìn nàng bằng ánh mắt đáng sợ như vậy?
Tuy nhiên, giọng nói bây giờ của Phong Ly Dạ khàn khàn như thể bị bánh xe cán qua vậy.
Vì vậy, nàng không có định so đo với hắn.
“Chàng hãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2259772/chuong-548.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.