"Tiểu điện hạ, bệ hạ không có ý đó! Chẳng qua… chẳng qua bệ hạ chỉ vì cảnh giác, nhân tiện cũng là để tránh người đời bàn ra tán vào." 
Hàn Thượng Cung lập tức đuổi theo, lần này không còn thô lỗ như lần trước. 
Sự thật đã chứng minh rằng cô nương trước mặt thực sự là tiểu điện hạ của họ. 
Mặc dù vẫn rất thất vọng về nàng, nhưng sự thật thì vẫn là sự thật. 
Dù có thất vọng đến đâu cũng phải chấp nhận. 
Từ giờ trở đi, sẽ không còn bất cứ nghi ngờ gì nữa! 
Hàn Thượng Cung cẩn thận giữ chặt Sở Vi Vân, Sở Vi Vân quay đầu nhìn Nam Dương, nước mắt đầm đìa. 
"Hoàng tổ mẫu, con biết người không thích con, ngay từ đầu người đã không thích ta, nếu đã không thích, thì còn giữ con lại làm gì? Đến cả một tiếng hoàng tổ mẫu, người cũng cấm không cho con gọi!" 
Nàng ta ôm mặt khóc đến thở không ra hơi. 
Nam Khánh rất rất khó chịu, nhưng không chịu cũng phải chịu. 
"Ta…không hề có ý đó. Nếu ngươi thích gọi ta là Hoàng tổ mẫu, thì từ nay về sau cứ gọi ta như vậy." 
Suy cho cùng, vẫn là bản thân không đúng, hết lần này đến lần khác nghi ngờ thân phận huyết thống của nàng. 
Dù là ai đi chăng nữa, cũng sẽ thấy tuyệt vọng. 
Khó trách vừa rồi Vân Nhi muốn chạy trốn, thì ra nàng ta trốn chạy không phải vì sợ hãi, mà là vì quá thất vọng. 
Mặc dù Nam Khánh rất ghét cái bộ dạng khóc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2259723/chuong-572.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.