Chương trước
Chương sau
“Bí mật?” Phong Tảo nhíu mày.

"Đúng vậy, có một bí mật lớn, nhất định phải nói cho Cửu công chúa."

"Bí mật gì?"

Thất Xảo suýt nữa trừng mắt nhìn hắn, đã gọi là bí mật, đương nhiên không thể tùy tiện nói cho người khác.

"Dù sao chuyện này cũng liên quan rất lớn đến Cửu công chúa, ta phải đích thân nói cho người biết."

“Nhưng hiện tại muội không thể về Tấn Thành.” Hắn thở ra một hơi.

Có một điều không thể giấu được nàng.

“Đại hoàng tử và Lục công chúa đều đã chết vào cái đêm ta mang muội đi.”

“Cái gì?” Bọn họ... đều chết rồi hả?

Nàng mở to mắt, không thể tin được.

"Tại sao?"

"Tạm thời không biết, vừa mới nhận được mật báo bọn họ đều đã chết, nếu như Nữ hoàng bệ hạ phát hiện chuyện này có liên quan đến muội, muội về đó nhất định sẽ chết."

"Còn nữa, Cửu công chúa và thế tử gia cũng không có ở Tấn Thành, bọn họ đến biên giới Bắc Lan rồi."

“Ta muốn chiến đấu!” Thất Xảo đương nhiên tình nguyện đến biên giới Bắc Lan, cứu dân chúng Bắc Lan thành thoát khỏi bể khổ.

Nhưng…

"Ai là chủ soái?"

Phong Tảo trả lời: "Tiểu điện hạ của họ, Sở Vi Vân."

"Không! Không thể là ả ta! Ả ta không xứng!"

Thất Xảo kinh hãi đến nổi bật dậy khỏi tảng đá, kích động nói: "Ả vốn không phải…ả không có..."

“Không phải cái gì?” Phong Tảo liếc xéo nàng.

Tại sao khi nha đầu này đề cập đến Sở Vi Vân lại không có chút tôn trọng nào?

Thất Xảo là con dân đất Nam Tấn, chẳng phải con dân Nam Tấn đều rất kính trọng con gái của Nam Tinh sao?

"Ta cũng không biết nên nói thế nào, tóm lại ả ta không phải!"

Thất Xảo rất chắc chắn về điều này.

Đó là những gì Linh Lung đã nói sau khi bị mê hoặc thần trí, những gì Linh Lung nói lúc đó nhất định là sự thật.

Sở Vi Vân không phải là con gái của Nam Tinh, ả ta chắc chắn không phải!

Huyết mạch hoàng gia, không có chỗ cho sự sai lầm, sao ả có thể mạo danh?

"Không được! Ta phải trở về nói cho công chúa!"

Công chúa rất thông minh, chỉ cần nàng lặp lại những lời Linh Lung đã nói đêm đó, công chúa nhất định sẽ hiểu ra quỷ kế bên trong.

Nhưng tại sao công chúa lại đồng ý xuất chinh cùng Sở Vi Vân?

Chẳng lẽ, công chúa cũng tin Sở Vi Vân là con gái của Nam Tịnh?

"Công chúa bị lừa rồi, bọn họ bị lừa hết cả rồi! Ta phải lập tức trở về nói cho bọn họ biết!"

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Phong Tảo kéo nàng lại.

Vừa nãy không phải nàng đã kiệt sức rồi sao? Tại sao lại đột nhiên sung sức trở lại?

"Ta...Ta… Trời ơi! Nói chung chuyện này rất nghiêm trọng, RẤT RẤT nghiêm trọng!" Cuối cùng liệu nàng có thể tin tưởng Phong Tảo?

Có thể đêm đó hắn làm vậy, đúng là để cứu mình!

Rốt cuộc có nên nói chuyện này hay không?

Đột nhiên, vẻ mặt của Phong Tảo thay đổi, hắn đột ngột kéo nàng lại.

"Ngươi…"

“Có người tới!” Ba ngày nay, đều có người truy sát bọn họ.

Nhưng đến nay vẫn chưa rõ là do thế lực nào phái tới.

Bất kể là ai, lúc này cũng phải đưa Thất Xảo đi trước.

“Đi!” Hắn kéo Thất Xảo, chuẩn bị xông xuống núi.

Không ngờ, mười mấy người áo đen đột nhiên từ dưới núi lao lên, đều là võ công cao cường, trong nháy mắt đã lên tới đỉnh núi.

Khinh công cao cường!

Đường xuống núi đã bị bọn họ chặn lại, Phong Tảo chỉ có thể kéo Thất Xảo tiếp tục chạy lên đỉnh núi.

Thật không ngờ, cuộc chạy trốn này lại đi vào ngõ cụt.

“Phía trước là vách núi, hết đường rồi!” Thất Xảo vừa thở hổn hển vừa la lên.

Khả năng trốn chạy của tên nam nhân này kém vậy à?

Người áo đen phía sau đã đuổi kịp.

Tên bịt mặt cầm đầu trông giống như một nữ nhân trung niên.

Ả tiến lên hai bước, nhìn Phong Tảo:

"Phong tướng quân, phó tướng đắc lực bên cạnh Li thế tử, mời theo ta một chuyến".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.