"Thế tử gia!" Trương Nham liếc nhìn Phong Ly Dạ rồi lại nhìn sang Sở Khuynh Ca.
Tuy hai người họ không biểu lộ nhiều, nhưng vừa rồi bà ấy trông thấy hai người đang tình chàng ý thiếp như vậy, lời nói đã đến bên miệng, sao bà ấy có thể không biết xấu hổ mà nói ra?
"Trương Nham đại nhân, rốt cuộc có chuyện gì?" Phong Ly Dạ không có nhiều kiên nhẫn với người của Nam Tấn.
Có điều, Trương Nham có thể được coi là một nhân vật, không khiến người ta chán ghét cho lắm.
Vì vậy thái độ của hắn với bà ấy mới không quá xa cách.
Trương Nham do dự một lúc, cuối cùng kiên trì nói: "Thế tử gia, tiểu điện hạ đã nói... Tiểu điện hạ không khỏe, muốn mời ngài đến gặp tiểu điện hạ."
Sắc mặt của Phong Ly Dạ lập tức trở nên lạnh lùng, hắn không vui nói: "Không gặp!"
Hắn không phải thầy thuốc, nàng ta không khỏe, tìm hắn làm gì?
Trương Nham sững sờ một lúc.
Mặc dù bà ấy biết sẽ gặp phải khó khăn, nhưng không ngờ lại cứng rắn đến như vậy.
Thái độ này quá kiên quyết.
"Thế tử gia..."
"Không phải Mộ Bạch ở bên cạnh nàng ta sao? Bảo Mộ Bạch đến gặp nàng ta đi, đừng phiền ta!"
"Thế tử gia..."
Phong Ly Dạ không muốn để ý đến nàng ta.
Trương Nham có chút bất đắc dĩ, bà ấy chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn trở về phục mệnh.
Sở Khuynh Ca hơi ngạc nhiên: "Mộ Bạch... Cũng ở đây à?"
"Thế nào? Lại nghĩ đến nam nhân hoang dã đó?" Mỗi ngày ở bên cạnh hắn, vậy mà nàng vẫn còn tâm trí nghĩ về đến tên nam nhân điên loạn đó! Nàng dám!
Sở Khuynh Ca thực sự muốn trợn mắt với hắn.
Nàng chỉ là có chút kinh ngạc, Mộ Bạch cũng ở trong đội ngũ, nhưng ba ngày qua, họ chưa từng gặp mặt.
Về phần có nghĩ đến nam nhân hay không, nàng bệnh đến mức dường như không có sức để ăn, làm sao có khí lực mà nghĩ đến nam nhân?
Đúng là nhảm nhí!
Không làm được gì, ghen tuông là giỏi nhất!
"Ta không nghĩ đến nam nhân."
Sở Khuynh Ca mím môi dưới, trước sự nghi ngờ của hắn, nàng bĩu môi nói: "Cả ngày đều nghĩ về chàng!"
"..."
Mặc dù kiêu ngạo không nói, nhưng trái tim nàng đau nhói.
Nỗi đau ngọt ngào!
Loại hương vị này cũng rất đặc biệt, hầu hết mọi người đều không thưởng thức được.
Bởi vì Phong Ly Dạ không muốn gặp Sở Vi Vân, sau khi Sở Vi Vân nôn xong, nàng ta cũng miễn cưỡng tiếp tục đi về phía trước.
Phong Ly Dạ vậy mà lại thực sự ôm Sở Khuynh Ca đặt trên đùi, hắn cởi ngoại bào cột lên người nàng, dễ dàng trói cơ thể nhỏ nhắn của nàng bên cạnh hắn.
Sở Khuynh Ca đột nhiên đỏ mặt, xấu hổ!
“Ta không phải tiểu hài tử!”
Chỉ có tiểu hài tử thôi, người lớn sợ bọn chúng ngã ngựa nên mới cột như vậy!
“Ha ha, trong mắt ta, hài tử và trẻ con có cái gì khác biệt?”
Hiếm thấy được nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của nữ nhân liều chết này, suy nghĩ của hắn không không nhịn được lại khẽ động.
Lần này trái tim vô cùng đau đớn, một mùi máu tươi trào tới bên môi.
Phong Ly Dạ vẫn cười to, mặc dù rất đau, nhưng ngày hôm nay thật sự rất thoải mái.
“Được rồi, cứ như vậy đi.”
Bàn tay to ấn đầu nàng vào vị trí trong lòng hắn.
Cơ thể đau đớn, nhưng trái tim lại ấm áp.
Một tháng!
Chờ sau khi giải độc xong, hắn sẽ giải giáp quy điền, cùng nàng sống một cuộc sống yên bình, được chứ?
Cố chịu đựng cơn đau đớn vì xúc động, đồng thời cũng cố nén máu sắp phun ra khỏi miệng, hắn ôm chặt nữ nhân vào lòng, kẹp bụng ngựa: "Đi!"
... Đến đêm, đại quân dựng trại trên một số khu đất bằng phẳng.
Mộ Bạch được Trương Nham mời đến lều của Sở Vi Vân.
Ngay khi hắn ta bước vào, đã thấy có thứ gì đó đang bay về phía mình.
Mộ Bạch nghiêng người, tùy ý né tránh.
Với tiếng đồ vật rơi loảng xoảng, sau lưng cách hắn ta không xa, thứ đó bị đập vỡ vụn thành những mảnh nhỏ!
Ánh mắt hắn ta tối sầm lại: "Trong lúc hành quân, đồ vật vô cùng trân quý, nếu làm hỏng một cái sẽ mất đi một thứ! Tiểu điện hạ, người không biết quý trọng à?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]