Mộ Bạch sửng sốt.
Không nghĩ đến nam nhân hoang dã?
Có lẽ Sở Khuynh Ca cũng nhận thấy rằng khí chất của tên nam nhân phía sau nàng không đúng.
Nhìn lại có một tia kinh ngạc.
Nàng không ngờ vừa mới nhắc đến "nam nhân hoang dã", thì "nam nhân hoang dã" đã lập tức chủ động xuất hiện trước mặt nàng.
Đợi lát nữa bị quỷ hẹp hòi kia nhìn thấy, chắc chắn hắn sẽ trách nàng ba bốn câu.
Tên đó thật sự là tên nam nhân có thù tất báo và nhỏ nhen trong số những nam nhân đã từng gặp.
“Người cười sao?” Mộ Bạch đi tới trước mặt nàng.
Sở Khuynh Ca có chút sững sờ.
Nàng có đang cười sao? Xảy ra nhiều chuyện như vậy, làm sao còn tâm trạng để cười?
Có điều, vừa nghĩ đến Phong Ly Dạ hẹp hòi kia, dường như nàng cảm thấy có chút vui vẻ không thể giải thích được.
Nhưng nàng không muốn nghĩ nhiều về việc này.
"Sao ngươi cũng theo đại quân xuất phát rồi? Nam Khánh bảo ngươi đi theo bên người nàng ta à?"
"Mặc kệ là ai hạ lệnh, kết quả cũng đều giống nhau."
Sở Khuynh Ca nghiêng đầu, cười có chút ảm đạm: “Ở chỗ nàng ta, ngươi bị ức hiếp à?”
Nhưng điều đầu tiên Mộ Bạch phát hiện ra là khi nàng nhắc đến Sở Vi Vân, thế nhưng lại không hề có chút mỉa mai nào.
Không biết vì sao, đầu ngón tay của hắn ta có chút lạnh lão: “Người… Thái độ của người đối với nàng ta sao lại khác trước đây vậy?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2259687/chuong-590.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.