Edit: Vũ Quân
Đường Miên ngủ một giấc đến 7 giờ, vẫn là dưới sự thúc giục của mẹ Đường mới đột nhiên bừng tỉnh, cô bị bắt ôn lại thời kì sinh tử khẩn trương như hồi cao trung, sau khi vào trường học thì đi về phía lớp 10.
Hai chân tuy rằng ngắn và nhỏ nhưng tần suất lại rất cao, cô lướt qua chỗ ngoặt cầu thang, còn chưa đến nơi đã nghe thấy một giọng nam to lớn vang dội: "Hạ Nhai! Rốt cuộc em có đang nghe tôi nói chuyện không!"
Đường Miên nghe ra đây là tiếng của giáo viên toán học Lý Huy, đi qua chỗ rẽ quả nhiên cô thấy cơ bắp cả người Lý Huy đều bị tức giận đến phình lên, mà Hạ Nhai đứng ở cửa phòng học đôi tay đút vào túi, đầy mặt là biểu cảm chưa tỉnh ngủ.
"Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Em vắng mặt trong tiết đọc sớm, cũng vắng nửa tiết của tôi thì tôi có quyền biết em đi đâu chứ?" Lý Huy tức giận đến đỏ mặt, nói chuyện nước miếng tung bay, một thân cơ bắp đều sắp căng chặt thành một đống.
"Cái, cái kia thầy Lý, xin lỗi, là vừa rồi tôi bảo Hạ Nhai ở văn phòng giúp tôi chút việc gấp." Đường Miên đem túi xách giấu ở phía sau, không dấu vết mà bảo vệ trước người Hạ Nhai.
"Cũng là tôi suy xét không chu toàn, quên không nói trước với thầy, thật sự ngại quá."
Nếu là ngày hôm qua, có lẽ Đường Miên sẽ không can thiệp vào chuyện này, nhưng trải qua một hồi hoạn nạn tối hôm qua, cô lại có thêm nhận thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-liem-cau/1751619/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.