Tiếng của tiểu bạch miêu vang lên khiến Nguyên Huyền Khanh tỉnh lại từ trong mộng. Vừa rồi hóa ra cũng chỉ là một giấc mơ đẹp mà thôi. Đúng vậy, Nguyên Chiêu Võ sẽ không đời nào nhớ đến việc Nguyên Huyền Khanh bước chân vào cửa Thánh Môn ngày nào, càng đừng nói đến việc nhớ ngày sinh của y.
Vươn tay đem tiểu bạch miêu từ trên người mình đặt xuống một bên, Nguyên Huyền Khanh ngồi dậy, che miệng ho khan hai tiếng rồi mới chậm rãi bước xuống giường. Họ Nhạc đâu rồi nhỉ? Bình thường khi y tỉnh giấc luôn sẽ thấy hắn, vậy mà hôm nay thì lại không. Chẳng lẽ là có chuyện gì rồi à? Mà thôi, không có hắn thì y tự lực vậy.
Vết thương lần trước cũng đã lành, mắt tuy không tốt nhưng cũng gọi là đã thuộc địa hình trong cung. Hiện tại có họ Nhạc kia hay không có lẽ cũng không thành vấn đề.
Hòa Quân Điện hôm nay ấy vậy mà lại nhiều việc hơn bình thường, Nguyên Huyền Khanh vừa mới đi đến nơi đã cùng với các chủ vị lao vào xử lý hết. Nhưng khoan, vì sao không thấy Vũ Đức Văn nhỉ?
Nguyên Huyền Khanh nhìn xung quanh, nhận ra gã thế mà lại không ở đây liền quay sang hỏi Bạch Hồ Linh bên cạnh.
- Này, Vũ Đức Văn đâu?
Bạch Hồ Linh ngẩng đầu khỏi đống công vụ, xoa xoa thái dương mấy cái rồi trả lời.
- Hôm qua người của Nghị Chính Đường tố gã tạo phản, có ý cướp Thánh Vị. Vì vậy nên đã bị khai trừ rồi. Thôi, coi như là bớt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-don-phuong/2802918/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.