Ngày.... tháng.... năm
Cả đêm nàng không thể nào ngủ được, giấc mơ cứ chập chờn vây quanh Dương Hiền, nàng cảm nhận thấy cả cơ thể như chìm sâu thật sâu dưới biển, màu xanh tăm tối bao phủ lấy nàng. Dần dần xuất hiện hàng chục đôi tay màu đen trói chặt lấy Dương Hiền, móng tay đen đúa nhăn múm cào lên da thịt nàng. Dương Hiền Hét lên câm lặng trong làn nước sâu. Cổ họng đau rát đầy vị mặn chát. Nàng dãy dụa tìm cách thoát ra nhưng vô vọng. Tâm trí nàng dần chìm xuống, chìm xuống....
- Hiền!!! Hiền....!!! Mở mắt ra!! Hiền....tỉnh dậy!!!!
Tiếng gọi vang lên bên tai kéo nàng thức dậy khỏi vực sâu không đáy. Gương mặt góc cạnh của Phong hiện lên trong đáy mắt nàng đầy vẻ lo âu.
- a... em ngủ bao lâu rồi?
- Đã là 2h sáng rồi, bé ngốc.
Phong mỉm cười vuốt ve gương mặt nàng, ngón tay đưa lên lau đi giọt lệ còn vương trên khoé mắt, ánh mắt nàng trong suốt có chút bần thần nhưng vẫn sáng rõ, lấp lánh như kim cương.
Lần nào nhìn vào mắt nàng, tận cùng bên trong con người anh cũng cảm thấy như có vạn móng mèo thay nhau cào cấu, cảm giác kích động chỉ muốn cắn một ngụm, nuốt trọn con người nàng.
- Mơ thấy ác mộng sao?
Phong hỏi, bàn tay luồn vào tóc nàng đưa một lọn lên môi, chầm chậm để hương thơm của Dương Hiền tràn vào tâm trí anh. Đã nửa tháng không gặp, thực nhớ nàng phát điên.
Anh đã phải kiềm chế bao nhiêu trong tối nay, từ lúc nhìn thấy thân ảnh mảnh mai của nàng đứng trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-doc-than/471218/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.