Sáng sớm ngày hôm sau, tôi bị cú điện thoại của Trứng muối làm thức giấc.
- Tao không chịu trách nhiệm đâu!
Cùng với thứ khí phách và âm lượng đủ để đăng ký hát mộc trong Nhà hát lớnQuốc gia, Trứng muối hét tới suýt rách màng nhĩ của tôi, chấn động mạnh đến nỗitôi không còn chút cảm giác buồn ngủ nào. Sau đó cô nàng cúp phăng máy, chỉ đểlại một tràng tút tút dài khiến tinh thần tôi ủ ê, mơ màng...
Tôi cầm lấy điện thoại, mắt nhìn vào ánh sáng lờ mờ xuyên qua khe rèm, bầnthần một lúc, sau đó nghe thấy bên ngoài hình như có tiếng ai đang nói.
Chẳng lẽ Thương Ngô luyện công đến nỗi tẩu hỏa nhập ma, bắt đầu sắm vai chobản thân, mình nói mình nghe, mình đánh mình đau chăng? Không thì sáng sớm tinhmơ thế này, ai đã đến chơi?
Tôi dụi dụi mắt, lê đôi dép ra phòng khách thì thấy Thương Ngô đang thì thầmto nhỏ với Ngưu Bôn. Trông thấy tôi, cả hai cùng ngậm miệng lại.
- Tứ Ngưu, sao anh lại đến đây? - Đầu óc lơ tơ mơ của tôi bắt đầu có phảnứng. - Anh tỉnh rượu rồi ư? Trứng muối đâu?
Mấy câu hỏi liên tiếp của tôi không có lời đáp vì khuôn mặt điển trai, trắngtrẻo của Ngưu Bôn đang ửng đỏ đã lặng lẽ quay đi hướng khác, vẻ thẹn thùng củaanh chàng vô cùng cuốn hút, trong lòng tôi chưa kịp rung rinh thì đã bị mộtchiếc áo khoác từ trên trời rơi xuống quấn lấy người như gói bánh chưng.
- Cẩn thận không bị lạnh.
Nhìn khuôn mặt không nét biểu cảm của người đang cài khuy áo cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-day-chong-cua-ho-cai/37429/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.