Phải thừa nhận một điều, nếu không phải đáng xấu hổ thì ngược lại là đáng tựhào, ấy là thực ra tôi rất vô tâm. Ví dụ như trong lúc bận bịu yêu đương đắm saycùng với Trương Thần, tôi gần như quên béng mất Thương Ngô tội nghiệp.
Vậy nên, lúc này, sự xuất hiện của hắn khiến tôi cảm thấy xấu hổ đến nỗikhông còn để ý được đến sức công kích mà câu nói động trời đó đem lại.
Thế nhưng những đồng nghiệp xung quanh không có được vận tốt như tôi, nên mọingười ào ạt ùa đến. Trước những ánh mắt háo hức như hình bát quái của họ, tôinhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, chạy theo bước chân đám đông, giơ bàn tay đangrun rẩy ra, chỉ vào con hổ ẩn dưới hình dạng một thằng bé ngoan ngoãn mànói:
- Nghỉ ngơi nhiều quá đâm ra nói năng xằng bậy hả?
Do xúc động nên câu nói của tôi lên trầm xuống bổng, nghe vô cùng hàihước.
Thấy thế, Trương Thần đứng cạnh tôi khẽ cười một cách rất phối hợp rồi tiếnđến bên Thương Ngô, khom người, vui vẻ hỏi:
- Sao chỉ có mình cháu đến đây, bố cháu đâu?
Giày và quần áo trên người Thương Ngô đều là đồ mới, từ đầu đến chân toát lênkhí chất do Nhân dân tệ mang lại. Đúng là ông chủ của ngành ăn uống có khác,hoàn toàn không thể chung một diễn đàn đối thoại với nhân dân lao động thíchhàng xuất khẩu sót lỗi như chúng ta.
Không biết có phải bị nhiễm thói quen xấu của đám người nhiều tiền hay khôngmà con hổ nhỏ vốn lễ phép, ôn hòa với mọi người trước đây giờ trở nên có chútngạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-day-chong-cua-ho-cai/37425/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.