Giấc mộng chưa kết thúc, tôi đã tỉnh dậy. Nhìn vào chiếc đồng hồ, vẫn chưađến năm giờ.
Mắt trừng trừng mơ hồ nhìn xuống nền nhà, tôi lẩm nhẩm tính, giấc mơ lầntrước cách giấc mơ lần này là mười tám ngày, nhiều hơn một ngày so với khoảngcách trước đây.
Cứ theo tốc độ này, tôi sẽ nhanh chóng có thể thực hiện được mục tiêu củamình là biến giấc mơ giống như kinh nguyệt, mỗi tháng đến thăm một lần.
Kết luận này như thể cổ vũ tôi gấp bội, vì thế tôi quyết định đi uống hớpnước rồi lại ngủ tiếp.
Nơi tôi đang ở có một cái tên rất mỹ miều là "Thành phố không đêm". Chính bởivậy, dù không có tiểu khu dân cư công nghiệp, thương nghiệp, nhưng ở đây chẳngkhi nào có một đêm theo đúng nghĩa. Bất luận là thời khắc nào, đèn bừng sángtrưng, không bao giờ tắt.
Tôi từng cảm thấy rất đáng tiếc vì điều này, bởi nó khiến tôi không thể giốngnhư hồi còn đi học, có thể lấy lý do là sợ bóng tối để quấy nhiễu ngườikhác.
Nhờ ánh sáng chiếu xuyên qua ô cửa sổ, tôi dò dẫm đến phòng khách, khẽ khànglần tìm chai nước ngọt trong tủ chứa đồ.
Tôi là người vô cùng tốt bụng, về nguyên tắc, tuyệt đối sẽ không vì "giấc mơđẹp" của mình mà gây phiền phức cho người khác hay làm những việc thất đức đếnnỗi bị trời trừng phạt, thậm chí ngay cả khi đối phương là một con hổ.
Trên thực tế trong cuộc đời, ngoại trừ lúc tôi gào thét vì đói khiến bố mẹ cảđêm không chợp mắt nổi và suýt bóp chết tôi ra, tôi chỉ khiến duy nhất một ngườivì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-day-chong-cua-ho-cai/37420/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.